Bách Luyện Thành Thần

Chương 2980: Khiêu khích

Sau khi đi vòng về phía mặt Bắc, La Chinh nhanh chóng tìm thấy vị trí của Lăng Sương. Nhưng bất ngờ là nơi đây không phải một cái hố to, mà là một cái động thiên nhiên rất lớn, thậm chí trong động còn có một mạch nước ngầmLúc bọn họ tới cửa hang, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kỳ lạ.

Theo lý thuyết thì Lăng Sương cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Đáng ra sau khi phát hiện ra dấu ấn linh hồn của La Chinh đang tới gần, nàng sẽ không ở yên trong động đá vôi mới phải. Bây giờ gió lốc đã ngừng, nàng nên ra đây tụ họp với hắn mới đúng chứ.

Nhưng theo vị trí của dấu ấn linh hồn, Lăng Sương vẫn ở yên trong động không hề nhúc nhích, điều này không bình thường chút nào.

Một dự cảm không tốt lóe lên trong đầu La Chinh, hắn nhanh chân bước vào trong động đá vôi.

Khi hắn vừa bước vào trong cái động này, một mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi…

La Chinh nhíu mày, tốc độ bước chân nhanh hơn.

Mạch nước ngầm bị máu tươi nhuộm đỏ, vài mẩu chân tay đứt gãy của Nhân tộc và dị tộc chìm ở dưới nước.

Đám Sầu Tuẫn theo phía sau thấy cảnh này đều trầm mặt xuống.

Lúc trước, khi bọn họ tiến vào một hang động tương tự thế này, trừ tộc nhân tộc Ly Uyên kia ra, những người khác đều đã chết hết.

Tin tức tốt duy nhất là dấu ấn linh hồn của Lăng Sương vẫn còn tồn tại chứng tỏ nàng còn sống, nhưng tình trạng hiện tại của nàng thì khó mà nói được.

“Vèo…”

La Chinh lao vun vút trong bóng đêm như một con dơi. Dù cấu tạo trong huyệt động này rất phức tạp, hắn vẫn có thể di chuyển cực nhanh trong đó.

Hy vọng Lăng Sương không gặp chuyện tồi tệ…

La Chinh thầm cầu nguyện trong lòng.

Sau khi đi vào trong khoảng hơn mười nghìn mét, cảnh tượng trước mắt càng khiến La Chinh phải hoảng sợ.

Mười mấy đệ tử Thiên Cung và hơn trăm dị tộc nằm ngổn ngang thành một đống, hình thành một ngọn núi thi thể nho nhỏ.

“Cao huynh…”

La Chinh nhìn thấy ở phần rìa của ngọn núi thây, Cao Khải Chính đang mở to hai mắt. Thi thể của hắn ta đã cứng ngắc, nhưng vẻ sợ hãi thì vẫn còn in đậm trên mặt, tử trạng vô cùng thê thảm…

“Diệp Thương!”

Sầu Tuẫn theo sát sau lưng La Chinh, cũng tìm thấy xác Diệp Thương trong núi thi thể.

Trước khi La Chinh vào Thiên Cung, Diệp Thương và Sầu Tuẫn là hai thiên tài trẻ tuổi trong số các đệ tử Thiên Cung, hai người họ có quan hệ cá nhân khá tốt. Thấy cảnh này, trên mặt Sầu Tuẫn tràn đầy vẻ đau thương.

Hắn ta không ngờ với thực lực của Diệp Thương mà chưa kịp vào khu vực trung tâm đã chết ở đây rồi.

Lam Tình thấy dáng vẻ đau thương của Sầu Tuẫn thì mím môi lại. Nàng muốn an ủi hắn ta nhưng lại không biết mở lời như thế nào.

So với các đệ tử Thiên Cung này, sáu người của tộc Cửu Lê có thể xem là may mắn hơn nhiều. Ít ra dấu ấn linh hồn của bọn họ vẫn chưa biến mất, vẫn còn quanh quẩn ở trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới. Thậm chí Tiển Thạch còn đang từ từ tới gần bọn họ, chỉ có điều vì gió lốc nên tốc độ hơi chậm một chút.

La Chinh cắn chặt răng, dùng tay rút những thi thể này ra.

Từng thi thể bị La chinh thô bạo bới ra…

Núi thây bị La Chinh bới ra từng tầng, để lộ một người đẫm máu ở bên trong.

Người này ngồi ngay ngắn trên đất, mái tóc dài bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt nhắm chặt không nhúc nhích.

Nàng chính là Lăng Sương.

Trên đầu nàng có một cái vòng bằng thằn lằn, những con thằn lằn này kết thành một cái vòng quây tròn trên đỉnh đầu nàng.

“Là Tà Thần!” Sầu Tuẫn nhìn thấy những con thằn lằn kia thì thốt lên.

Trong một huyệt động khác, bọn họ đã từng nhìn thấy mấy con thằn lằn giống hệt thế.

La Chinh khẽ gật đầu. Sau khi kiểm tra một lượt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lăng Sương không bị thương, thậm chí trên người nàng không hề có vết thương nào. Những con thằn lằn này trở thành một vòng phong ấn, giam Lăng Sương ở nơi này.

“Làm thế nào để xử lý những con thằn lằn này…” Lam Tình nhíu mày.

Lúc trước, tộc nhân Ly Uyên kia có vẻ cực kỳ đau đớn. Hắn ta thà từ từ luyện hóa chứ không cho người ngoài hỗ trợ.

“Để ta thử một chút…” La Chinh nói.

Mấy con thằn lằn trên người tên tộc nhân Ly Uyên kia bám vào vết thương, còn nhìn Lăng Sương có vẻ thảm hại chứ không bị thương.

La Chinh đưa tay bóp lấy con thằn lằn kia và khẽ dùng lực, nó lập tức bị bóp vỡ.

Vòng thằn lằn màu đen bị La Chinh phá vỡ, chúng lập tức phản ứng lại và xông về phía mặt La Chinh.

Hắn nhanh tay lẹ mắt đưa tay đập liên tục, thoắt cái mấy con thằn lằn đã bị đập nát bấy và biến thành dòng năng lượng rồi tan đi.

Sau đó, thân thể Lăng Sương bỗng nhiên run lên một cái, nàng dần dần tỉnh lại. Thế nhưng hô hấp của nàng bỗng trở nên gấp gáp, thân hình liên tục lui về đằng sau, đồng thời la lên: “Ngươi không được qua đây, ngươi không được giết ta…”

Lăng Sương cũng là nhân vật quan trọng giống như Phượng Ca, trước khi nàng tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã được ban cho bí giả thần thông rất mạnh. Nhưng chỉ khi rơi vào thời điểm nguy hiểm tới tính mạng nó mới kích hoạt, Lăng Sương cũng không ngoại lệ.

Dù tên kia có mạnh tới đâu, nếu bí giả thần thông mà bà ngoại gieo cho nàng được kích hoạt, hắn ta cũng chỉ có thể chạy trốn một cách chật vật.

Nhưng Lăng Sương không ngờ người kia vốn không định giết chết nàng. Hắn ta chỉ phong ấn Lăng Sương ở đây và dùng từng cỗ thi thể đắp lên người nàng.

“Là ta! Lăng Sương! Ta là La Chinh!” La Chinh la lớn.

Linh hồn Lăng Sương bị phong ấn một thời gian ngắn rồi sau đó đột nhiên được giải phong ấn nên ý thức của nàng vẫn chưa bình thường lại được.

Khi đã xác định rõ người trước mặt là ai, Lăng Sương khẽ cắn môi nhào về phía La Chinh.

Phượng Ca ở cạnh thấy cảnh này, vẻ mặt hơi thay đổi. So với tình cảnh mình gặp phải thì Lăng Sương xui xẻo hơn nhiều.

“Là tên ở thế giới trong cơ thể ngươi” Mặt Lăng Sương tràn đầy vẻ uất ức, nàng nói.

“Ta biết” La Chinh gật đầu.

Một lúc lâu sau, Lăng sương mới bình tĩnh lại được.

“Tà Thần giết nhiều người như vậy, vì sao lại tha cho một mình Lăng Sương điện hạ?” Sầu Tuẫn cảm thấy khó hiểu.

Lúc trước, tộc nhân tộc Ly Uyên kia thoát chết cũng nhờ năng lực của bản thân chứ không phải Tà Thần tốt bụng tha chết.

Ngay chính Lăng Sương cũng thấy lạ… Lúc đối mặt với Tà Thần, nàng đã dùng hết toàn lực, gọi tín vật Bỉ Ngạn Lưỡng Sinh Hoa của mình ra và phát huy Thái Ất kiếm quyết tới cực hạn, nhưng nàng vẫn không đánh lại được người này.

Lăng Sương vốn không ngờ mình vẫn còn sống được.

“Là khiêu khích” La Chinh nhìn Lăng Sương chằm chằm, nói: “Hắn ta cố ý”

Ở trước cổng Hồn Nguyên Đại Thế Giới, Lăng Sương đứng ngay bên cạnh La Chinh nên Tà Thần đã nhìn thấy rõ. Có lẽ vì nguyên nhân này mà hắn ta mới không giết chết Lăng Sương, ngược lại phong ấn nàng dưới đống thi thể.

Ngoài khiêu khích ra thì hành động này không còn ý gì khác…

“Đúng là biến thái” Phượng Ca cũng nhíu mày nói.

Trong đáy mắt La Chinh xuất hiện sát khí cuồn cuộn, càng lúc càng nồng nặc. Hắn lặng lẽ giúp Lăng Sương xử lý vết máu trên người.

Dù La Chinh không nói gì, nhưng những người bên cạnh hắn đều cảm nhận được sát khi nồng đậm tỏa ra từ người hắn.

Trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới này, e rằng chỉ mình La Chinh mới có đủ thực lực chiến một trận với Tà Thần. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới thực lực của tên kia, đám người Sầu Tuẫn thực sự rất lo lắng.

Sau khi xử lý xong vết máu, Sầu Tuẫn thu thi thể của Diệp Thương và những đệ tử Thiên Cung khác vào chiếc nhẫn Tu Di. Họ đụng phải kẻ không nói đạo lý như Tà Thần đúng là tai bay vạ gió.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, cả nhóm mới rời khỏi hang động này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận