Bách Luyện Thành Thần

Chương 2757: Bao vây tấn công

Cao Khải Chính thấy Thí kiếm phái hùng hổ lao tới thì mặt mày biến sắc, lên tiếng dặn dò: “Mọi người đứng vững!”Sau đó hắn ta giẫm nhẹ một cái, toàn bộ tảng đá quay cuồng dữ dội, đáy tảng đá lao thẳng về phía tảng đá của Thí kiếm phái.

Hai tảng đá một trên một dưới đụng mạnh vào nhau, phát ra tiếng “Rầm” vang đội.

Tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái bị lực xung kích tác động lên, rơi thẳng xuống dưới.

Lúc này đầu của La Chinh và mọi người đang hướng xuống mặt đất, nếu cứ đập xuống như thế thì Tâm Lưu kiếm phái bọn họ không chỉ sẽ bị loại mà sợ rằng những người đang bám trên tảng đá cũng sẽ bị thương.

Bị một tảng đá trên trăm thần quân nện xuống không phải chuyện gì dễ chịu.

Cao Khải Chính cắn răng, khí tức chân ý trong cơ thể lại phóng ra!

Lúc này tảng đá lớn kia chỉ còn cách mặt đất chừng năm mét, còn đầu của La Chinh và mọi người chỉ cách mặt đất có nửa mét, đã có người không chịu nổi đưa tay che đầu.

“Lên!”

Cao Khải Chính quát lớn một tiếng, cả tảng đá lại lộn ngược. Mọi người hướng lên trên, đáy tảng đá gần như xẹt qua mặt đất rồi được nhấc bổng lên.

“Nguy hiểm thật!”

“Suýt nữa là bị loại rồi!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nếu vừa bắt đầu đã bị loại khỏi cuộc chơi thì đúng là quá mất mặt.

La Chinh đứng trên tảng đá, sắc mặt không chút thay đổi. Hắn tham gia Thất Sơn Tiểu Hội với mục đích là lấy cho bằng được món Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu được tạo ra từ phong thạch, mà muốn đạt được mục đích ấy thì hắn nhất định phải giành được hạng nhất.

Vừa mới bắt đầu đã nguy hiểm như vậy, trong lòng La Chinh cũng có chút sốt ruột. Nhưng dù sao Cao Khải Chính cũng có kinh nghiệm phong phú, hiện tại chỉ có thể để hắn ta điều khiển tảng đá này.

Ngoại trừ Tâm Lưu kiếm phái, những tảng đá khác cũng đang tấn công lẫn nhau.

“Rầm!”

“Bịch!”

“Đùng!”

Tiếng nổ từ những cú va chạm giữa các tảng đá vang lên quanh quẩn trong hang động rộng lớn. Bất cứ ai định lao về phía ngọn núi kim loại kia cũng sẽ bị tảng đá của các kiếm phái khác ngăn cản, ngay cả tảng đá của Phượng Ca cũng bị kiếm phái khác chặn lại.

Nhưng dù sao thì cuộc cạnh tranh cũng chỉ vừa mới bắt đầu, mọi người cũng khá là khắc chế.

Giữa những cú va chạm liên tục, những tảng đá vốn rải rác bốn phía cũng đã tập trung tới gần ngọn núi kim loại. Khoảng cách giữa các tảng đá càng lúc càng gần, cơ hội va chạm cũng nhiều hơn, đương nhiên tình hình cũng càng lúc càng kịch liệt.

“Vù!”

Cú va chạm vừa rồi của Tang Hầu thuộc Thí kiếm phái suýt thì thành công, trên mặt gã không giấu được vẻ đắc ý.

“Ha ha ha! Không có Mạc Nhất Kiếm, Tâm Lưu kiếm phái chỉ còn lại một đám vô dụng thôi sao? Thế thì còn giãy giụa làm gì, cứ bỏ cuộc luôn là được rồi!” Tang Hầu cười lớn.

Các tinh nhuệ Thí kiếm phái cũng phóng ra sức mạnh Bỉ Ngạn của mình, tảng đá lại xông tới từ phía sau với tốc độ nhanh hơn.

Thấy đôi bên lại sắp va chạm thêm lần nữa, Cao Khải Chính hừ lạnh một tiếng. Tảng đá lắc nhẹ một cái, mặt sau tảng đá nhắm thẳng về phía tảng đá của Thí kiếm phái.

“Rầm!”

Trong khoảnh khắc bị tảng đá của đối phương đâm sầm vào, Cao Khải Chính vững vàng khống chế phương hướng giúp tốc độ tiến lên của tảng đá Tâm Lưu kiếm phái bỗng tăng vọt!

Dù sao hắn ta cũng có kinh nghiệm phong phú, cú va chạm này chẳng những không gây ra bất cứ hậu quả gì mà còn giúp ích cho Tâm Lưu kiếm phái, khoảng cách giữa tảng đá dưới chân Cao Khải Chính và ngọn núi kim loại được rút ngắn đáng kể.

Nhưng chứng kiến cảnh này, ý cười trên mặt Tang Hầu vẫn không hề suy suyển. Gã chỉ cười nói: “Khuê ca, bọn họ giao lại cho ngươi!”

Gã vừa nói xong, La Chinh chợt liếc mắt một cái, vội vàng nhắc nhở: “Cao sư huynh, cẩn thận bên phải!”

“Vù vù…”

Bên phải bọn họ, tảng đá của Tuyệt Trận kiếm phái đang xé gió lao tới.

Quy tắc của trò chơi này là phần ai nấy đánh, nhưng cũng không cấm bắt tay hợp tác. Cho dù vài ngọn núi bắt tay nhau loại trừ lập kiếm phái khác thì cuối cùng giữa bọn họ vẫn phải phân định thắng bại.

Tâm Lưu kiếm phái từng một lần đạt chức quán quân của Thất Sơn Tiểu Hội nên đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được chăm sóc hàng đầu của các kiếm phái khác.

“Khuê ca” này tên là Tả Sơn Khuê, là dòng chính của núi Thái Kim!

Thấy tảng đá của núi Thái Kim lao tới, Cao Khải Chính nghiêm mặt quát lớn: “Chử Mạc!”

Chử Mạc bước tới phù trận thứ hai, cũng phóng ra chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng giống như Cao Khải Chính.

“Ù!”

Phù trận dưới chân Chử Mạc phát ra ánh sáng màu tím, cả tảng đá như được bơm thêm thuốc, tốc độ thoắt cái tăng lên gấp đôi, lao vút ra ngoài, tránh được cú va chạm từ tảng đá của núi Thái Kim.

“Phù trận thứ nhất dùng để điều khiển phương hướng tảng đá, phù trận thứ hai dùng để tăng tốc, không biết phù trận thứ ba có tác dụng gì?” La Chinh đứng một bên yên lặng quan sát.

Chử Mạc tăng tốc chừng một hơi thở thì tốc độ của tảng đá lại chậm dần.

Ngay khi tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái vừa tránh được một kiếp thì cách đó không xa lại vang lên một tiếng “rầm” thật lớn. La Chinh quay đầu nhìn lại, thấy tảng đá của núi Thái Minh đã rơi xuống đất, người trên đó đều bị văng ra ngoài. Họ nhanh chóng ổn định thân hình, tuy không ai bị thương nhưng sắc mặt đều rất khó coi.

Núi Thái Minh đã bị đánh rơi và trở thành đội bị loại đầu tiên.

Người đá núi Thái Minh ra khỏi cuộc chơi chính là Phượng Ca.

Phượng Ca ngồi giữa phù trận trên tảng đá, nhìn xuống đám người thảm hại của núi Thái Minh, gương mặt lạnh như băng không chút biểu cảm. Ngay sau đó, nàng khẽ quay đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt La Chinh. Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp một cái, tảng đá dưới chân nàng vẽ ra một quỹ đạo linh hoạt trên không trung, tự động lao thẳng về phía ngọn núi kim loại.

Bản lĩnh mà Phượng Ca thể hiện ra nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhất thời không ai dám ngăn cản!

Nàng tới gần bên rìa tầng thứ nhất của núi kim loại, phù văn trọng lực chậm rãi hội tụ trên tảng đá. Cần tốn một khoảng thời gian nhất định mới lấy được phù văn trọng lực.

Trong quá trình này, sau lưng nàng bỗng vang lên giọng nói: “Xin lỗi, điện hạ!”

“Rầm!”

Tảng đá thuộc về núi Thái Tú đâm thẳng vào tảng đá của Phượng Ca.

Lấy được phù văn trọng lực đầu tiên là có thể xông lên tầng thứ hai của núi kim loại, cách mục tiêu cuối cùng không xa. Ai cũng hy vọng mình giành được hạng nhất nên đương nhiên sẽ dốc hết sức ngăn cản đối phương.

“Chúng ta cũng tiến lên!”

Cao Khải Chính ra lệnh một tiếng, tảng đá xoay vòng trên không trung một hồi rồi lao về phía núi kim loại theo một góc độ quỷ dị. Nhưng vào lúc này, tảng đá của Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái lại đồng thời xuất hiện ở hai bên họ!

Ngay khi Cao Khải Chính đang muốn thúc giục Chử Mạc tiếp tục tăng tốc thì đằng trước lại xuất hiện một tảng đá lớn, kẻ đứng sừng sững ngay đầu tảng đá chính là Từ Hữu Vi của núi Thái Hạo.

Từ Hữu Vi không đuổi được La Chinh, vốn đã ghi hận trong lòng nên đương nhiên sẽ ra sức nhằm vào Tâm Lưu kiếm phái của La Chinh.

Thấy cảnh tượng này, các đệ tử Tâm Lưu kiếm phái đều kêu khổ trong lòng. Tuy bọn họ đã chuẩn bị tinh thần là sẽ bị nhằm vào, nhưng không ngờ lại bị tất cả mọi người chọn làm mục tiêu như thế. Khí thế của đám người kia như thể chừng nào còn chưa đá Tâm Lưu kiếm phái ra khỏi cuộc chơi thì sẽ không chịu từ bỏ!

“Cao sư huynh, cần ta hỗ trợ không?” La Chinh hỏi.

“Không cần! Ta đối phó được!” Cao Khải Chính tập trung tinh thần đáp lại.

Bây giờ còn chưa tiến vào thời kỳ tranh đoạt ác liệt, La Chinh chính là vũ khí bí mật của Tâm Lưu kiếm phái bọn họ, để La Chinh ra tay sớm thì sau này sẽ chỉ càng gian nan hơn mà thôi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận