Bách Luyện Thành Thần

Chương 3484: Thử thách của Trắc

La Vân Hân cực kỳ sung sức, dù sao trước khi nàng sinh ra, La Chinh đã gom góp được rất nhiều thứ đại bổ. Nhờ có tài nguyên của thế giới mẹ bồi bổ cho mà ngay từ lúc mới sinh, nàng đã hơn hẳn đám con cái của các thần dân. Nếu chỉ xét về mặt sức mạnh thì sức mạnh của Vân Hân chắc đã tương đương với Thần Đan cảnh trong Đông Vực rồi. Tố chất thân thể như này nếu ở trong thế giới mẹ thì có thể xem là ưu tú, dù sao các thàn dân trong thế giới mẹ sau khi trưởng thành thì cơ hội bước vào Chân Thần cảnh là khá lớnVới thể chất của Vân Hân, việc tu luyện hiển nhiên rất nhàn nhã, làm ít được nhiều, nhanh hơn hẳn so với La Niệm trước kia.

Trong thời gian ở lại Tiên Phủ, La Chinh cũng nói cho các cô gái biết về tình hình ở bên ngoài. Vì không muốn khiến các nàng lo lắng nên hắn đã cố gắng miêu tả cục diện lạc quan hơn một chút.

Mấy người Khê Ấu Cầm và Huân thì không nhìn ra được gì, còn Ninh Vũ Điệp đã đánh hơi được vài điều nghiêm trọng.

Thái Nhất Thiên Cung to lớn là thế, vậy mà nói sụp đổ liền sụp đổ, tức là trong thế giới mẹ rất có khả năng đang chuyển biến thế lực, liệu Lê Sơn có thể chống chịu được qua đợt này không? Đây cũng là vấn đề mà La Chinh lo lắng.

Sau khi rời khỏi thế giới trong cơ thể, La Chinh lại quay về cung điện. Hắn thấy La Yên đang ngồi xếp bằng, một ống trục hình tam giác đang trôi nổi trước mặt nàng. Bóng người màu xanh lục của văn minh Kế Trù đang nói gì đó bên tai nàng, nàng nghe lời làm theo.

Nữ Oa cùng Phục Hy đứng ngay cạnh đó, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.

Bóng người màu xanh lục đã giải thích rành mạch toàn bộ nguyên lý cả rồi, xác suất La Yên tăng trục năng lượng lên thêm một cấp là rất lớn.

Thấy La Chinh trở lại sảnh chính, Nữ Oa nhỏ giọng nói với hắn: “Nếu trục năng lượng của La Yên đạt tới cấp năm, vậy sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn đối với lực lượng của Lê Sơn ta”

Hiện giờ Lê Sơn đang rất cần sức mạnh, hơn nữa còn cần rất gấp. La Yên đột phá thật đúng lúc.

Nghe vậy, La Chinh mỉm cười nói: “Thật ra Lê Sơn còn có hai sự giúp đỡ rất lớn khác nữa, nếu như Nữ Oa nương nương cùng Nhân Hoàng đại nhân bằng lòng”

“Hai sự giúp đỡ rất lớn?” Tia sáng thể hiện sự cơ trí lóe lên trong mắt Nữ Oa.

La Chinh biết rất rõ Lê Sơn đang sắp phải đối mặt với tồn tại cỡ nào, cái gọi là “sự giúp đỡ” ấy ít nhất cũng phải ở cấp độ cường giả Bất Hủ cảnh, trong Lê Sơn đâu còn ai nữa?

“Chính là bản thân Nhân Hoàng đại nhân và Nữ Oa nương nương” La Chinh nói.

Phục Hy còn chưa nghĩ thông, nhưng Nữ Oa đã hiểu rõ ý của La Chinh.

Bộ tộc Kim Ô xâm chiếm Thái Nhất Thiên Cung trên quy mô lớn, khi đó bọn họ không dựa vào sức mạnh của La Chinh mà nhờ Đông Hoàng Thái Nhất bản tôn bám vào trong cơ thể hắn.

Mặc dù bản tôn ấy chỉ là một tia khí hồn nhưng có thể phát huy sức mạnh huyết mạch đến cực hạn, bởi vậy thân xác của Đông Hoàng Thái Nhất mới bộc phát thực lực cách biệt hơn hẳn Đế Tuấn.

Bên cạnh đó, Nữ Oa đã biết được mình và Phục Hy chỉ là “phân thân” mà thôi, cùng lắm là phân thân có được ý thức của riêng mình.

“Ý ngươi là để cho bản tôn của ta và bản tôn của Hoàng Hy nhập vào thân xác của bọn ta, phải không?” Nữ Oa hỏi.

Hàng lông mày rậm rạp của Phục Hy lập tức nhíu lại, hắn ta nhìn La Chinh: “Là ý này à?”

La Chinh gật gật đầu: “Đúng vậy”

Thật ra trên đường trở về, La Chinh đã liên lạc với Nguyên Thủy Thiên Tôn nói về việc này. Song, Đông Hoàng là vì bản thân ông không tỉnh nên đương nhiên không thể nào phản kháng lại sự “xâm chiếm” của Đông Hoàng bản tôn. Trong khi đó, Nữ Oa nương nương cùng Phục Hy từ lâu đã có được tư duy của riêng mình trong thế giới mẹ, bây giờ dâng hiến cơ thể mình cho bản tôn thì đúng là có điểm không ổn. Vì vậy lúc La Chinh nói đến chuyện này cũng vô cùng thận trọng.

So với thái độ phản cảm mà Phục Hy biểu hiện ra, Nữ Oa nương nương lại không nói gì mà chỉ yên lặng suy tư.

Bây giờ Lê Sơn ngoại trừ để “Tịch” kêu gọi hai vị cổ thần hỗn độn khác thì Nữ Oa cũng định kéo các thế lực siêu cấp có cường giả Bất Hủ cảnh khác vào, chẳng hạn như Nhĩ Thử… Thậm chí nàng cũng thử đi thuyết phục tộc Ly Uyên.

Trước đây thái độ của các thế lực siêu cấp này rất mập mờ, một mặt thì kiêng kỵ tộc Hữu Hùng, Thần Nông Thị, hy vọng được tộc Nguyên Linh trong Bỉ Ngạn để mắt tới và ban ân huệ, mặt khác họ lại không ủng hộ Đạo Thủ Tự.

Trong Bình Dịch Thiên, Lê Sơn đã phái thuyết khách đi thuyết phục khắp trên đồng bằng đồng xanh, bây giờ các thế lực siêu cấp cũng nên đưa ra lựa chọn của mình rồi.

Nữ Oa suy tư một lúc rồi nhìn chằm chằm La Chinh và nói: “Ta muốn nói chuyện với bản tôn của ta”

La Chinh gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Phục Hy. Phục Hy lại liên tục xua tay: “Đừng nghĩ về ta, ta không cho phép bất cứ ai điều khiển mình đâu, dù là tên kia đi chăng nữa!”

Thật ra lúc Nữ Oa cùng Phục Hy biết được mình chỉ là “phân thân”, họ cảm thấy mất mát vô cùng. Với lòng kiêu ngạo của Phục Hy thì hắn ta khó mà chấp nhận yêu cầu này.

La Chinh bèn liên lạc với Nữ Oa bản tôn trong cơ thể mình, sau đó khí hồn của Nữ Oa bản tôn lững lờ bay ra…



Sau khi Vân Sơn Vụ Tráo Trận được mở ra, Lê Sơn bị một tầng mây dày bao trùm lên, ánh sáng cũng mờ đi rất nhiều.

Buổi trưa ba ngày sau, trên lớp mây mù bỗng rạch ra một cái lỗ thật to, ánh nắng cũng thuận thế trút xuống. Vô số tộc nhân Nữ Oa cùng Nhân tộc ở Lê Sơn đều ngẩng đầu lên theo phản xạ.

Khi ánh nắng vừa mới chiếu lên người bọn họ, một bóng đen khổng lồ đã chui vào qua cái khe.

Đó là một sinh linh hình thể to lớn trông như con lười, chính là “Trắc” – một cổ thần hỗn độn khác trong hỗn độn.

Trong số sáu đại cổ thần hỗn độn, “Trắc” là tồn tại ít lộ mặt nhất. Thậm chí vào thời đại khi các cổ thần hỗn độn mâu thuẫn căng thẳng nhất, chém giết kịch liệt nhất, “Trắc” cũng chỉ vỏn vẹn ra tay hai lần.

“Vụt…”

Sau khi vào Lê Sơn, Trắc mau chóng thu nhỏ hình thể của mình lại, đi tới trước mặt “Tịch”.

Trong một thiên trì ở tầng trên của Lê Sơn, thân thể của Tịch cũng thu nhỏ lại rất nhiều, hầu hết đều ngâm trong thiên trì, chỉ để lộ ra cái đầu cùng với cái đuôi mang theo châm độc.

“Ta muốn gặp tên nhóc mà ngươi nói” Trắc đi thẳng vào vấn đề.

Trắc vốn là đồng minh của Tịch, lúc Tịch chào hỏi nó đã nhắc đến La Chinh. Đối với một kẻ không biết nhiều tin tức như Trắc thì khi nghe kể về đủ loại sự tích thần kỳ mà La Chinh đã làm, nó cũng hơi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên Tịch rất vui lòng thỏa mãn yêu cầu của Trắc, cho gọi La Chinh tới.

La Chinh vừa leo lên đến thiên trì thì đã thấy sinh linh có hình dạng con lười kia vẫy tay với mình. Một làn sóng tinh thần quái dị ập thẳng về phía hắn, cảm giác như thể lại có một đại thế giới hư ảo bao trùm lên hắn vậy.

Trong thế giới này, đen và trắng đảo lộn hết cả, mê cung đầy rẫy khắp mặt đất, cảm giác phức tạp và không hề hài hòa…

“Tấn công tinh thần ư?”

Theo bản năng, La Chinh bắt đầu cảnh giác hơn. Hiển nhiên mê cung này là ảo cảnh được tạo ra từ tinh thần.

Mặc dù La Chinh đã tiến vào Thánh Hồn cảnh, lại có được chín khắc ấn Thánh Hồn, linh hồn của hắn mạnh hơn các Bất Hủ cảnh khác rất nhiều, nhưng thứ mà Trắc sử dụng là thần thông chân lý, chỉ dựa vào thực lực của Thánh Hồn thì khó mà thoát ra được.

“Tịch huynh phóng đại sự thật quá rồi” Trắc lắc đầu, thấy hơi thất vọng. Nó vốn tưởng rằng La Chinh có thể tránh thoát được.

Song, lúc Trắc vừa nói dứt câu thì nó bỗng cảm nhận được sức sống kỳ dị toát ra từ cơ thể La Chinh. Sức sống này ắt hẳn đến từ khí tức linh hồn, thế nhưng lại được phóng ra từ trong cơ thể La Chinh… Trong lúc Trắc còn chưa hiểu gì thì con ngươi của nó bỗng mở to, cảm nhận ảo cảnh do mình phóng ra đang ầm ầm sụp đổ, chỉ trong chớp mắt đã bị La Chinh phá hủy toàn bộ, không còn sót lại chút gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận