Bách Luyện Thành Thần

Chương 3610: Đài Bảo Bình

Đài Bảo Bình cũng là một đài Thanh Thiên, chính giữa đài Thanh Thiên này có một chiếc bình cao hơn thân người nên mới có tên nàyMột luồng thần đạo rút ra từ năng lượng dung đạo được niêm phong trong bình, mục đích chính là không cho phép thế giới Hỗn Độn sinh ra đầy đủ năng lượng dung đạo.

Tuy dựa vào bản thân dung hợp năng lượng dung đạo có xác suất cực thấp, nhưng không phải là không thể nào.

Một khi năng lượng dung đạo hoàn chỉnh bị nắm giữ sẽ gây ra phiền toái rất lớn, cho nên trên đài Bảo Bình được canh giữ rất nghiêm ngặt, gần như không thể bị công phá.

Quan trọng hơn là chìa khóa của Ức Vạn Tháp Sơn được bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, chỉ nằm trong tay số ít những người thức tỉnh, suốt hơn một ngàn kỷ nguyên Hỗn Độn chưa từng bị tiết lộ ra ngoài, vì sao bây giờ lại bị đối phương biết được?

Mạch phủ tướng đánh hơi được mùi vị không bình thường trong việc này.

So sánh như vậy, người kiến tạo thế giới ở phía đối diện chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ…

“Xem như các ngươi lớn mạng, nhưng chưa chắc các ngươi có thể rời khỏi!” Mạch phủ tướng nhìn bên này, lạnh lùng nói một câu rồi xoay người đi tới chính giữa đài Thanh Thiên. Một vầng sáng màu cam bùng lên, Mạch phủ tướng đã biến mất ở trong đó.

Nhóm người La Chinh cũng nhìn thấy quá trình rời đi của Mạch phủ tướng.

“Chỉ sợ Mạch phủ tướng sẽ không từ bỏ ý đồ” Thiên Truyền lo lắng nói.

La Chinh gật đầu: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã”

Lúc này sự chú ý của mọi người đã đổ dồn về phía cánh cửa kia.

Theo lời Thiên Truyền, cánh cửa kia đã bị hoán đổi mà thần không biết quỷ không hay, cánh cửa này là để ngăn cản người xông vào đài Thanh Thiên bỏ trốn, muốn phá vỡ nó không phải chuyện gì dễ dàng.

“Chúng ta liên thủ lần nữa thử xem, mặc kệ thế nào cánh cửa này cũng là một vật chết, ta không tin mọi người hợp lực cũng không thể mở nó ra!” Phục Hy đề nghị.

Ban nãy tình thế gấp gáp, mọi người chỉ cố gắng dùng sức nên không thể mở cánh cửa này được, bây giờ có nhiều thời gian hơn để đối phó, đương nhiên mọi người ở đây lạc quan hơn một chút.

“Mọi người bôi cái này lên” Huyết Sư đột nhiên lấy ra một bao mỡ bò nho nhỏ. Mở bao ra xem thì thấy một cục mỡ nho nhỏ hình vuông, cục mỡ này tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.

Nhóm Nữ Oa, Phục Hy không nhận ra, nhưng ánh mắt Đông Hoàng lại sáng bừng lên: “Đây là dầu Long Thú? Lớn như vậy!”

“Ừ” Huyết Sư gật đầu.

Long Thú cũng là một loại sinh linh trong sông Thần, sau khi giết chết đem lột da, rạch bụng, có thể tìm được loại mỡ này trong bụng nó, lấy bôi lên tay có thể tăng cường sức mạnh đáng kể.

Trong rừng Sí Phong, mỡ Long Thú cũng là thứ hiếm, dù sao thứ này không dẫn tới sự tấn công của rừng Sí Phong, nhưng lại có thể tăng cường sức mạnh của bản thân đáng kể.

Cục mỡ Long Thú này rất quý giá đối với Huyết Sư, nhưng hiện tại để thoát khỏi vòng vây, đương nhiên không thể giấu được nữa.

Mọi người lần lượt vươn tay ra, Huyết Sư cầm mỡ bôi lên. Ngay cả Thiên Truyền thân là Quỷ Quyệt cũng bôi lên.

Bôi mỡ xong, hai tay La Chinh lập tức truyền đến một cảm giác ấm áp dễ chịu, sau đó hai tay chợt xuất hiện một luồng sức mạnh cực kỳ vững chãi, loại mỡ này quả nhiên vô cùng thần kỳ.

Bôi xong, thủ lĩnh áo đen cũng lấy ra một pho tượng nhỏ màu vàng, mặt người thân thú, sau lưng có bốn quả cầu, ba quả cầu trong đó đã bị bóp nát. Thủ lĩnh áo đen nói: “Bảo vật này có thể khiến sức mạnh của mọi người tăng lên gấp đôi, nhưng đã sử dụng ba lần, đây là lần cuối cùng”

Nói xong, hắn ta vươn tay bóp nát quả cầu cuối cùng, “rắc” một tiếng, trong mắt pho tượng màu vàng chợt phóng ra hai vầng sáng màu vàng.

Mọi người được vầng sáng vàng bao phủ, bỗng cảm thấy sức mạnh của mình tăng vọt!

Có thể tăng sức mạnh của các sinh linh lên gấp đôi trong một phạm vi nhất định, pho tượng màu vàng này hiển nhiên không phải vật tầm thường, nhưng dùng xong lần này sẽ trở thành phế thải thì thật sự có hơi đáng tiếc.

Ngoại trừ hai món bảo vật này, những người khác cũng cố gắng lấy ra bảo vật của bản thân.

Tín vật Bỉ Ngạn trong Tam Thanh Thiên đương nhiên không phải vật tầm thường, trong lúc nhất thời, đủ loại năng lượng chuyển động trước cánh cửa.

Chuẩn bị đầy đủ xong, tất cả mọi người đều hợp lực bắt đầu lôi kéo!

Dưới sự lôi kéo của sức mạnh khổng lồ, cánh cửa nhìn như không có gì đặc biệt kia bắt đầu chấn động nhẹ.

“Mọi người cố lên, cánh cửa này sắp chống đỡ không nổi nữa rồi” Trong mắt Phục Hy phóng ra hào quang.

Sức mạnh của mọi người nhanh chóng gia tăng, cánh cửa chấn động càng lúc càng dữ dội, nhìn như sắp sụp đổ.

Nhưng ngay khi mọi người đang hy vọng dạt dào thì bề mặt cánh cửa bỗng hiện lên một chữ Phạn, xung quanh chữ Phạn có đường hoa văn phức tạp bao quanh, lan dài đến tận rìa cánh cửa.

“Đây là chữ ‘Phong’?” Nữ Oa nhìn chăm chú rồi hỏi.

Dực Vương gật đầu: “Đúng là chữ Phong”

Mọi người ở đây ít nhiều đều có kiến thức về Phạn văn, ngay cả những Phạn văn phức tạp hơn cũng có thể đọc hiểu phần nào, mà chữ Phạn này chỉ biểu đạt một chữ, bọn họ chỉ cần nhìn một cái là đã hiểu.

Chẳng qua bọn họ chỉ hiểu được chứ này, nhưng vẫn chưa hiểu được những đường hoa văn trên cánh cửa.

Thiên Truyền nói với La Chinh: “Không mở được, đây là cửa niêm phong, không thể phá vỡ bằng sức mạnh”

“Sức mạnh có lớn hơn nữa cũng không thể mở ra?” La Chinh không tin cho lắm.

Thiên Truyền gật đầu: “Không mở được”

Thiên Truyền nói xong lời này, những người ở đây cũng không hề lơi lỏng, tất cả đều đã ép sức mạnh của mình tới mức cực hạn, nhưng sau khi chữ Phong kia xuất hiện, cánh cửa lại càng ngày càng vững chãi.

La Chinh thuật lại lời nói của Thiên Truyền cho mọi người, thợ săn Bất Hủ và người áo đen lập tức nhụt chí, Nữ Oa, Phục Hy và các Bất Hủ cảnh cũng đồng loạt dừng tay.

“Chỉ tiếc mỡ Long Thú của ta” Huyết Sư nói với vẻ tiếc nuối.

Thủ lĩnh áo đen nhún vai, hiển nhiên pho tượng vàng của hắn ta còn quý giá hơn.

“Làm sao bây giờ, không có cách nào mở cửa, chẳng phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này, chít” Thắng Thiên Thử Vương hỏi.

“Thiên Truyền tiền bối, có cách nào khác để rời khỏi nơi này hay không?” La Chinh hỏi.

Thiên Truyền nhìn cánh cửa suy tư hồi lâu, đột nhiên nói: “Vậy chỉ có thể dỡ cả cái đài Thanh Thiên này thôi…”

“Dỡ đài Thanh Thiên?” La Chinh hơi kinh hãi.

Thiên Truyền trông có vẻ rất có lòng tin: “Đừng quên nghề nghiệp của ta”

Luận về năng lực chiến đấu, thực lực của Thiên Truyền có thể không lớn mạnh, nhưng hắn ta là người kiến tạo thế giới, cả Hỗn Độn từ trên xuống dưới đều do hắn ta kiến tạo, đương nhiên phải hiểu rõ sự ảo diệu và nguyên lý trong đó.

Trước đây Thiên Truyền không muốn tháo dỡ đài Thanh Thiên là vì nhớ đến những người kiến tạo khác. Chấp niệm của một trăm chín mươi chín người kiến tạo trên con đường Than Khóc không thua kém gì Thiên Truyền, bọn họ đều phải trở lại nơi này thì mới có thể “thức tỉnh”. Nhưng hiện tại để rời khỏi đây, đương nhiên không quan tâm được nhiều như vậy…

Hắn ta xoay người quay lưng về phía cửa, tiến lên mười bước, chỉ xuống dưới chân và nói: “Đập vỡ chỗ này”

La Chinh cầm trường thương đi tới theo lời Thiên Truyền, đâm xuống nơi Thiên Truyền chỉ dẫn.

Mặt đất của đài Thanh Thiên vô cùng cứng cáp, ban nãy đánh nhau một trận cũng không thể phá vỡ đài Thanh Thiên.

“Rắc!”

Ai ngờ La Chinh chỉ dùng mũi thương đâm mạnh một cái, mặt đất đã nứt ra, để lộ một ký hiệu ở bên dưới.

Thiên Truyền không nhìn lấy một cái, lại tiến sang bên cạnh mười bước: “Đập ở đây”
Bạn cần đăng nhập để bình luận