Bách Luyện Thành Thần

Chương 3143: Hình vẽ trên phiến đá

La Chinh đi lại trong vùng trời đất chỉ toàn màu trắng này một lúc, ngoài những cây cột kia ra, hắn vẫn không phân biệt được bất cứ thứ gìBất đắc dĩ La Chinh chỉ có thể ngồi trên nền đất bóng loáng, nở nụ cười khổ nói: “Bây giờ chỉ sợ điều phải lo lắng không phải cái này, xem ra rời khỏi nơi này cũng là vấn đề”

Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 đều giữ im lặng, bọn họ còn không thấy rõ những cây cột dựng đứng kia, tất nhiên không có cách nào giúp đỡ La Chinh.

Toàn bộ Dục Giới Thập Cửu Thiên tổng cộng có mười chín Thuần Khiết Giả, những Thuần Khiết Giả này rất ít khi tham dự vào tranh đấu giữa các đại tộc, hoặc là ở một mình, hoặc là yên phận ở một xó chọn bảo vệ tộc nhân của mình không hỏi sự đời, cho dù văn minh Thanh Ngọc từng đứng sừng sững trong mười nền văn minh lớn vẫn không hiểu biết quá nhiều về Thuần Khiết Giả.

Có điều bên trong Ám vực có Phượng Ca trông nom La Yên và Linh Vân, những sinh linh Ám vực kia chắc hẳn không dám trêu chọc bọn họ.

Trên thực tế, hành động khác thường của “Thiên Chủ” đã sớm gây nên sóng to gió lớn ở bên trong Ám vực, những sinh linh Ám vực ẩn núp ở trong Ám vực mạo hiểm tính mạng phái người điều tra tung tích Thiên Chủ.

Khi những sinh linh Ám vực này thấy thi thể Thiên Chủ từ xa, kẻ nào cũng vô cùng khiếp sợ. Nhưng dưới Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang mà Phượng Ca thi triển, những sinh linh Ám vực kia căn bản không dám đến gần.

Trong thế giới trắng xóa, La Chinh vẫn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ.

Nếu Thanh Ngọc Chi Linh nói nơi này là vùng đất truyền thừa, vậy nhất định phải có phương pháp truyền thừa…

Hắn khẽ đưa tay phất lên không trung mấy cái, không cảm nhận được chút khác thường nào. Vô Lượng Thiên Quang có lẽ cũng là một loại năng lượng, mà từ luồng ánh sáng do con thằn lằn lớn kia phóng ra có thể thấy phương pháp sử dụng năng lượng này cũng có mức độ nông sâu, ít nhất Phượng Ca không thể nào phóng ra luồng ánh sáng ở mức độ như thế này.

Quá trình Phượng Ca trở thành Thuần Khiết Giả cũng vô cùng kỳ quái, nàng không tiến vào vùng đất truyền thừa này, kẻ tiến vào vùng đất truyền thừa là con quái mặt heo “Hổ Doãn” kia, có điều khi ấy Hổ Doãn vừa mới trở thành Thuần Khiết Giả đã định hoành không xuất thế, trời xui đất khiến thế nào lại dung hợp với Phượng Ca.

“Con quái đầu heo kia có thể làm được, ta cũng có thể làm được, Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang đã là một loại năng lượng thì nhất định sẽ có cách điều khiển…” La Chinh ngồi xếp bằng nhắm mắt cảm ngộ.

Thời gian một nén nhang trôi qua…

Thời gian mười nén nhang trôi qua…

Một canh giờ…

Màu trắng kia vẫn là một màu trắng như tuyết, không nhìn thấu cũng không sờ được.

Ngược lại La Chinh không chút lo âu, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú hình ảnh màu trắng trước mắt.

Cứ lẳng lặng nhìn chăm chú ba canh giờ như vậy, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một điều khác biệt, hình ảnh màu trắng dường như có động tĩnh, hình như mây trắng trên trời hơi trôi đi một chút.

“A? Hình ảnh chuyển động rồi?”

Lông mày La Chinh nhướng lên, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười, lại quay ra nhìn về phía những cây cột kia, đường viền của mấy cây cột cũng sâu thêm mấy phần!

“Tiếp tục!”

Lại trôi qua hai canh giờ, số lần những tia sáng như đám mây màu trắng kia chuyển động càng ngày càng nhiều.

Ánh sáng trắng không còn là hình ảnh bất động mà không ngừng chuyển động, đồng thời khi chúng chuyển động La Chinh cũng nhận ra trong những luồng ánh sáng trắng này có một vài đốm sáng lóe lên, chỉ có điều trước đó La Chinh không thể phát hiện ra mà thôi.

Những đốm sáng này giống như đám côn trùng chậm rãi trôi dạt khắp nơi không mục đích.

“Chẳng lẽ điểm mấu chốt là ở chỗ những đốm sáng này?”

Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, La Chinh đứng dậy, đi về phía một đốm sáng trong số đó, nhưng La Chinh vừa mới bước chân ra, toàn bộ khí tức bên trong không gian đã rối loạn, tất cả đốm sáng đều bay lên theo khí tức dao động, nhanh chóng bay ra khỏi phạm vi quanh người La Chinh.

“Hình như đốm sáng đó không có trọng lượng, chỉ cần có một chút dao động năng lượng cũng đã khiến chúng bay đi…” Sau khi suy nghĩ một lát, La Chinh nảy ra một suy nghĩ, sử dụng chiếc lông chim màu xanh của Dực Vương.

Lúc La Chinh hành động một lần nữa, ảnh hưởng đối với không gian xung quanh đã bị lông chim giảm xuống đến mức thấp nhất, vì lý do an toàn thậm chí La Chinh còn vận dụng chân ý Đạo Pháp Tự nhiên.

“Vù…”

Lúc hắn đến gần đốm sáng kia một lần nữa, đốm sáng vẫn hơi chập chờn, chỉ có điều biên độ dao động trở nên rất nhỏ, ít nhất là ở trạng thái có thể khống chế được.

La Chinh đi về phía đốm sáng, thử để đốm sáng rơi vào hai mắt mình.

Lúc đốm sáng dung nhập vào con ngươi La Chinh, hắn bỗng nhiên cảm thấy tất cả xung quanh trở nên rõ ràng.

“Quả nhiên là như vậy…”

Muốn thấy rõ thế giới này, cần phải dung nhập những điểm sáng này vào trong đôi mắt.

Sau khi tiến vào thế giới này La Chinh không động đậy, luôn có đốm sáng vô tình chui vào đôi mắt hắn, đương nhiên có thể giúp hắn càng lúc càng thấy rõ. Chỉ có điều quá trình này quá chậm, điểm sáng hấp thụ hoàn toàn là nhờ may mắn. Bây giờ sau khi tìm được quy luật rồi, La Chinh còn ngại ngần gì nữa?

Hắn đạp nhẹ bước chân đi tới trước, không ngừng hấp thụ những điểm sáng kia.

Thời gian chưa đến một nén nhang, trong đôi mắt đã chứa hơn trăm điểm sáng, đám mây màu trắng đang chuyển động cũng dần dần ảm đạm, đường viền bốn phía càng ngày càng rõ ràng, lúc này La Chinh mới phát hiện hắn đang đứng ở bên trong một cái cung điện màu trắng.

Ở bên trái cung điện là những cây cột khổng lồ thẳng đứng vững vàng, mà ở giữa những cây cột đó là các phiến đá màu trắng, trên phiến đá vẽ từng hình ảnh trừu tượng, mặc dù những hình ảnh kia trừu tượng nhưng cũng có thể phân biệt ra được.

“Đây là con sứa?”

“Đây là một con chó sói…”

“Đây là con thằn lằn khổng lồ, là Thiên Chủ kia?”

Sau khi nhìn thấy con thằn lằn khổng lồ này, ánh mắt La Chinh lập tức lóe lên, dường như hiểu ra được gì đó.

Hắn lướt qua hình ảnh trên cây cột, sau khi đếm lập tức nói: “Nơi này có tổng cộng hai mươi phiến đá, trong toàn bộ Dục Giới có hai mươi Thuần Khiết Giả?”

“Không, trong Dục Giới chỉ có mười chín trọng thiên, trên lý thuyết là mười chín vị Thuần Khiết Giả” Thanh Ngọc Chi Linh nói.

Mặc dù nó không thấy được những hình ảnh này nhưng nghe La Chinh lẩm bẩm cũng nghe ra một ít, đồng thời bổ sung: “Nhưng ngươi đừng quên, trong Sắc Giới có thêm một tên Thuần Khiết Giả”

Thập Tam Trọng Thiên đã từng không có Thuần Khiết Giả, Phượng Ca là người đầu tiên đảm nhiệm mà thôi.

Sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Thanh Ngọc Chi Linh, La Chinh nhìn lên chỗ gần nhất. Trên phiến đá gần nhất vẽ một đồ án hình quái mặt heo, có điều hoa văn quái mặt heo này hơi đặc biệt, trên thân thể mập mạp của con heo kia lại là đầu của một cô gái Nhân tộc.

Thấy hình vẽ này, La Chinh không nhịn được bật cười. Bởi vì chiếm xác, kéo theo cả vùng đất truyền thừa này cũng hỗn loạn. Dù sao Thuần Khiết Giả vốn là một con quái mặt heo, mà Phượng Ca chỉ là một người chiếm xác mà thôi, không biết sau khi Phượng Ca thấy hình vẽ này sẽ có biểu cảm gì.

Nhìn lướt qua “chân dung” của những Thuần Khiết Giả này một lần, La Chinh nhìn sang hướng còn lại của cung điện, trên mặt bỗng hiện ra vẻ khiếp sợ.

Ở bên kia là một phiến đá lớn, mà trên tấm đá vẽ chi chít Phạn văn.

Số lượng Phạn văn rất nhiều, vượt xa bất kỳ lần nào La Chinh từng thấy trước đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận