Bách Luyện Thành Thần

Chương 3890: Hòa vào nhau một lần nữa

Theo suy đoán của Tà Thần thì hắn ta muốn hoàn nguyên năng lượng đến thế giới ngăn thứ mười ba để tìm ra đáp án, nhưng lúc hoàn nguyên năng lượng đến ngăn thứ mười hai thì hắn ta đã bắt được vài điều bí ẩnHai loại năng lượng “Tiêu” trong thế giới ngăn thứ mười hai, một loại là sáng tạo và một loại là hủy diệt. Chúng con còn đặc điểm nào nữa, thậm chí có thể nói cả hai cùng liên kết với nhau, vốn chính là hai mặt của cùng một loại năng lượng.

Lúc hoàn nguyên năng lượng về đến ngăn thứ mười ba thì tình hình càng đơn giản hơn.

Ngăn thứ mười ba không có năng lượng…

Điều bí ẩn duy nhất của ngăn thứ mười ba chính là quyền nắm giữ “tất cả”.

Khi Tà Thần chạm đến quyền hạn này, hắn ta đã phát hiện năng lượng vô tận giấu trong hư không.

“Đẹp quá…”

Thần Đồ nhìn lên những dải màu đang dập dờn trên bầu trời, thốt lên cảm thán.

Tà Thần nghe được lời của nàng ta bèn nhấc tay lên chỉ, trên ngón trỏ của Thần Đồ đã có thêm một vòng sáng nho nhỏ màu đỏ sậm, thoạt nhìn giống như một chiếc nhẫn tinh xảo.

“Đây là…”

Thần Đồ giật mình, ngắm nghía vòng sáng này.

“Năng lượng tương đương với một thế giới mẹ được bọc kín trong đó, ngươi có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào” Tà Thần mỉm cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Hắn ta nói tiếp: “Nhưng chắc là không cần dùng đến…”

Đương nhiên năng lượng của một thế giới mẹ là không ít, nhưng Tà Thần sẽ đối mặt với một trong hai người là La Chinh hoặc Hàng Cách Giả. Tầng cấp năng lượng trong trận giao chiến với đối thủ tầm cỡ này chỉ lấy “vô hạn” làm đơn vị, thế nên chút năng lượng trên ngón tay Thần Đồ hoàn toàn không đáng chú ý đến.

Dù vậy, Thần Đồ vẫn kích động đến mức hai mắt đỏ ửng.

Đem toàn bộ thế giới mẹ ra làm thành một chiếc nhẫn, đối với nàng ta thì đây chính là hành động lãng mạn nhất.

“Năng lượng ‘Trường’ hiển hiện dưới hình thái ánh sáng, vậy ‘Xưng’ thì có hình thái như thế nào?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

Y là người có lòng hiếu kỳ rất mạnh nên cũng muốn nhân cơ hội này được chiêm ngưỡng một lần.

“Xưng… Đó là một loại năng lượng hình tam giác không đồng đều. Đây này!”

Trên bầu trời hiện ra từng mảng năng lượng hình tam giác bất quy tắc.

“Ngẫu là một loại năng lượng hình khối… Từ ngoài nhìn vào thì không thể nhìn ra được điều gì, từ lúc xuất hiện chúng đã là một thể hoàn chỉnh. Thế nên loại năng lượng này rất khó kiểm soát, ta không nghĩ ra thế giới ngăn thứ tám chiến đấu như thế nào nữa”

Tà Thần vừa nói vừa phóng ra từng khối năng lượng “Ngẫu”. Chúng có hình thái rất phức tạp, nhìn như từng chiếc rương tinh xảo, bởi vì hình thái hoàn chỉnh như này gần như không tản ra năng lượng gì.

“‘Ma’ của thế giới ngăn thứ chín thì khá thú vị, không có hình thái cố định… Còn ngăn thứ mười…”

Lúc trước mặc dù hai tỷ bộ não của Tà Thần đã hoàn nguyên năng lượng từng chút một, nhưng những năng lượng làm trụ cột cho năng lượng vô hạn này chỉ tồn tại trong đầu. Ngay cả Tà Thần cũng vô cùng tò mò đối với những loại năng lượng này, bây giờ bèn biểu diễn từng loại một.

Trong lúc ấy, trận chiến trong vùng đất Tuyệt Táng vẫn đang ở thế giằng co.

“Ầm…”

Một lớp kết giới lưu ly màu đỏ tươi bị đánh nát, sau đó Hàng Cách Giả lại rơi vào trong ảo ảnh do Tâm Linh Cực Thái dựng nên. Gã chỉ đành thi triển ra năng lượng Cực Thái khác để đối kháng lại ảo cảnh này.

Vừa phá ảo cảnh xong thì gã lại phát hiện mình bị giam trong một quả cầu bằng đồng cực kỳ kiên cố.

“Có hết không vậy?”

“Soạt…”

Gã đã đánh nát hơn trăm tầng phong ấn và kết giới đủ loại.

Đối với La Chinh thì thi triển những phong ấn và kết giới này là việc cực kỳ đơn giản thuận tiện, hơn nữa dưới sự duy trì của năng lượng vô hạn thì đừng nói là ba trăm, mà ba nghìn hay ba mươi nghìn tầng cũng vẫn có thể tiếp tục mãi.

Hơn nữa, hắn đã đồng thời giam giữ cả Hàng Cách Giả bên trong ánh sáng đen. Khi Hàng Cách Giả tấn công kết giới ở trong cùng thì La Chinh sẽ truyền năng lượng vô hạn vào lớp kết giới ấy. Như vậy, Hàng Cách Giả muốn phá vỡ một lớp kết giới sẽ phải tốn khá nhiều công sức, không đến mức chỉ đập một cái đã đập nát hết toàn bộ các tầng kết giới.

Sau khi Hàng Cách Giả đánh loạn xạ thì phát hiện những lớp kết giới và phong ấn này còn nhiều hơn những gì gã tưởng tượng. Gã bèn tạm thời dừng tay và suy tư về cách phá cục.

Bây giờ, thứ đang nhốt gã là một vòng “mộ băng”. Sau khi được truyền năng lượng Cực Thái vào, mộ băng có thể đóng băng toàn bộ vật chất đến gần nó, vô cùng đáng sợ.

Nhưng trong mắt Hàng Cách Giả thì đây là một cơ hội giúp gã thoát khỏi vòng vây.

Đương nhiên mộ băng này rất mạnh, nhưng khuyết điểm cũng hiện ra rất rõ, đó là nó bị khắc chế hoàn toàn bởi Tân Hỏa Cực Thái. Dù mộ băng đã được truyền năng lượng vô hạn tuyệt đối rồi nhưng vẫn có thể bị phá vỡ dễ như trở bàn tay.

“Phừng…”

Tân Hỏa Cực Thái bắt đầu bùng lên trong tay Hàng Cách Giả.

Cánh tay dài nhỏ của gã đột nhiên vươn ra bên ngoài ánh sáng đen, quét qua bên trên mộ băng.

“Phá!”

“Rào!”

Mộ băng khổng lồ cứ thế sụp đổ.

Ngay khoảnh khắc khi La Chinh cảm nhận được mộ băng đổ sụp, hắn đã định tập trung năng lượng vô hạn tuyệt đối vào tầng phong ấn tiếp theo, nhưng vì Hàng Cách Giả đã chuẩn bị từ trước nên tốc độ còn nhanh hơn hắn.

“Kết giới ở sau vỡ nát hết cho ta!”

“Ầm…”

Từng ngọn lửa hình thành một dòng lũ không cách nào kháng cự lại và tuôn trào ra.

Những lớp kết giới bên ngoài không có năng lượng vô hạn chống đỡ nên không thể nào chống lại được. Toàn bộ phong ấn và kết giới tựa như một đập nước khổng lồ bằng giấy, vừa bị dòng lũ lửa kia chạm đến là đổ ngay!

“Rào…”

Sau khi đánh nát toàn bộ kết giới như đạp nát mớ cây khô, giọng của Hàng Cách Giả lại vang lên, quanh quẩn trong khắp vùng đất Tuyệt Táng.

“Chút mánh khóe nhỏ nhặt này mà đã muốn áp chế ta ở bên trong Nguyên Quang à, đúng là mơ mộng hão huyền! Nếu vùng đất Tuyệt Táng có thể bảo vệ ngươi chu toàn, vậy ta sẽ hủy diệt nó đi, xem ngươi làm sao chống lại ta nữa?”

Ánh sáng đen có thể giúp Hàng Cách Giả sống lại vô hạn, mà vùng đất Tuyệt Táng cũng có thể giúp La Chinh sống lại vô hạn.

Thậm chí vùng đất sơ khai còn trao cho La Chinh nhiều năng lực hơn, đây vốn là một trận đấu không ngang cơ.

Bây giờ Hàng Cách Giả đã nhận ra, nếu mình không phá hủy vùng đất Tuyệt Táng thì sẽ không giết được La Chinh.

“Ù…”

Chỉ trong nháy mắt, Hàng Cách Giả đã đi đến biên giới của vùng đất Tuyệt Táng.

Một vầng mặt trời vàng rực nhô ra từ trong cơ thể Hàng Cách Giả. Nó cắn nuốt mọi vật chất xung quanh, đốt vùng đất Tuyệt Táng ra một cái động lớn.

Hàng Cách Giả thuận theo biên giới lao đi vùn vụt, mặt trời vàng rực cắn nuốt suốt cả một đường, rạch ra một lỗ hổng thật to trên bề mặt của vùng đất Tuyệt Táng.

Thân hình La Chinh nhoáng lên, định chặn Hàng Cách Giả lại.

Hàng Cách Giả không hề ngừng tay, thân hình chớp lóe, một giây sau đã lại xuất hiện ở phía bên kia của vùng đất Tuyệt Táng và tiếp tục cắn nuốt.

Khi đứng ở nơi xa trong thế giới hỗn độn nhìn sang, vùng đất Tuyệt Táng như bị một con sâu khổng lồ gặm ra từng lỗ hổng.

Khi những lỗ hổng này tích lũy đến một mức nhất định, cuối cùng vùng đất Tuyệt Táng cũng đổ sụp cùng với tiếng động vang trời.

La Chinh không thể ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn việc này diễn ra.

Nhưng trong khoảnh khắc khi vùng đất Tuyệt Táng sụp đổ, trong lòng La Chinh bỗng dâng lên một cảm giác rất vi diệu. Hắn cảm thấy mình đã tiến vào trong một vùng đất sơ khai còn to lớn hơn.

Bên ngoài vùng đất Tuyệt Táng đáng ra phải là thế giới hỗn độn mới đúng, sao có thể tồn tại một vùng đất sơ khai khác chứ?

La Chinh rơi vào nỗi hoang mang cực độ.

“Bất ngờ lắm à?”

Giọng nói của Tà Thần vang lên bên tai La Chinh.

La Chinh nhìn ra xung quanh, thấy thân hình Tà Thần chầm chậm ngưng kết ở một nơi cách đó không xa. Trong mắt hắn ta là vẻ đùa cợt, hắn ta nói: “Cả một lúc lâu vậy rồi mà còn không giải quyết được tên Hàng Cách Giả kia, đúng là vô dụng quá mà. Chi bằng để ta làm thay”
Bạn cần đăng nhập để bình luận