Bách Luyện Thành Thần

Chương 2905: Văn minh Thanh Ngọc

“Văn Minh Chi Khí?” Chỉ có một cái tên, La Chinh cũng rất khó đoán ra nó là gì. Hắn hỏi tiếp: “Vậy thứ này làm được gì?”“Để ta ngẫm lại xem…”

Phượng Ca tiếp tục lục soát thông tin liên quan đến thứ này trong ký ức mình, nhưng nàng vừa lục tìm thì đã cảm thấy sâu trong linh hồn mình truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách, tựa như có một vài ký ức nào đó muốn phá kén chui ra. Nàng lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống: “A, đau quá…”

“Lạch cạch lạch cạch…”

Tay nàng buông lỏng ra, Văn Minh Chi Khí liền lăn lông lốc trên mặt đất bằng ngọc xanh.

“Ta thực sự nghĩ không ra, đầu đau quá!” Phượng Ca rên rỉ.

Với tình hình của Phượng Ca hiện giờ thì đúng là không thể nghĩ ngợi quá nhiều. La Chinh vươn tay xoa nhẹ một vòng trên trán nàng, sau đó bảo nàng lấy ra vài chục viên hồn đan và hấp thu.

Dù gì cơ thể của Phượng Ca vẫn khác với La Chinh.

Thân thể La Chinh chính là hình ảnh chiếu từ thế giới mẹ vào trong Bỉ Ngạn, cả hai chính là một. Trong khi đó, Phượng Ca vẫn chỉ là linh hồn tiến vào Bỉ Ngạn, cơ thể mà nàng đang có chỉ tương đương với một bộ áo giáp được khoác thêm vào mà thôi. Còn sau này, khi nàng rời khỏi Bỉ Ngạn rồi, thân thể nàng sẽ tồn tại dưới hình thái gì thì hiện giờ vẫn chưa biết.

Chẳng qua nàng vẫn hấp thu được hồn đan.

Sau khi nuốt mấy viên hồn đan kia, trạng thái của Phượng Ca đã khá hơn một chút. Nàng bĩu môi, hai tay ôm lấy đầu gối, không muốn suy nghĩ thêm gì nữa mà chỉ nói: “Ta không biết đây là gì cả, tặng cho ngươi đấy!”

Nghe thấy giọng điệu than phiền như thể một đứa trẻ của nàng, La Chinh chỉ biết an ủi: “Được rồi, để ta lần mò thử xem…”

Sau đó La Chinh xoay người tìm lại Văn Minh Chi Khí rồi đặt nó trong lòng bàn tay mình, xem xét thật cẩn thận.

Thứ này được chế tạo vô cùng khéo léo, nhìn như một viên bảo thạch hình thoi nguyên khối được khảm thêm mười mấy cây gai nhọn.

La Chinh chọc thử mấy cây gai này, bỗng nhiên một cây trong đó bị lệch đi.

“Cạch!”

Cây gai này vặn được!

La Chinh thoáng kinh hãi, có lẽ thứ này dùng để kích hoạt một cơ quan nào đó.

“Chẳng lẽ phải vặn hết mấy cây gai này à?”

La Chinh vừa đưa ra suy đoán này liền bắt đầu vặn từng cây gai một.

“Két, két, két…”

Cứ mỗi một cây gai bị vặn lệch, Văn Minh Chi Khí lại phát ra tiếng vang nho nhỏ. Âm thanh ấy tựa như truyền đến từ bên dưới mặt đất bằng ngọc, nhưng La Chinh nhìn xung quanh lại chẳng tìm thấy nơi phát ra.

Khi La Chinh vặn lệch cây gai nhọn cuối cùng, dưới chân hắn và Phượng Ca bỗng chấn động dữ dội.

“Rầm!”

Khối ngọc xanh khổng lồ dưới đáy Hắc Đàm bắt đầu chấn động.

“Ầm ầm…”

Đám khỉ đen cùng những dị tộc khác đang núp trong bóng tối cũng cảm nhận được con chấn động ấy, sau đó chúng liền thấy bùn đen trong Hắc Đàm không ngừng tuôn ra, chảy tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có thứ gì đó đang trồi lên từ trong Hắc Đàm!”

“Đó là cái gì!”

Sau khi bùn đen trong cả Hắc Đàm đều đã trào ra xung quanh, từ bên dưới Hắc Đàm dâng lên một khối ngọc xanh vô cùng to lớn, rộng đến vài trăm nghìn mét.

Đồng thời, khi khối ngọc không ngừng trồi lên cao, mặt đất quanh Hắc Đàm cũng bị nứt nẻ. Càng có nhiều khối ngọc nhô lên khỏi mặt đất, cả hai người La Chinh và Phượng Ca cũng được nâng lên từ dưới đáy Hắc Đàm.

“Đây… Đây là một thành phố khổng lồ?”

La Chinh ngắm nhìn bốn phía, khắp khuôn mặt là vẻ chấn kinh.

Cả khối ngọc xanh vốn bằng phẳng bắt đầu xếp gấp lại, nơi lồi lên chỗ lõm xuống, rồi lại nâng lên cao… Qua đó tạo thành từng lầu các, tháp cao, nhà cửa, thậm chí cầu nối…

Có ai ngờ được, dưới đáy Hắc Đàm lại chôn vùi một thành phố khổng lồ, hơn nữa thành phố này còn được điêu khắc hoàn toàn từ ngọc xanh!

Trong thành phố ngọc xanh ấy khảm nạm đủ loại sinh linh, nào là Thanh Ngọc Trùng, Thanh Ngọc Cự Thú… Ngoài ra còn có mấy con mãng xà to lớn, trâu một sừng và vài sinh linh có hình dạng kỳ lạ khác.

Không riêng gì mỗi La Chinh giật mình, mà các sinh linh Ám vực trốn trong các ngõ ngách cũng trợn mắt há mồm sau khi nhìn thấy thành phố ngọc xanh ấy.

Người bình tĩnh nhất ở đây e chỉ có Phượng Ca. Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy thành phố xanh mướt một màu này trông thật tinh xảo và khéo léo, còn thành phố khổng lồ ấy mang ý nghĩa gì thì nàng chẳng hề hứng thú.

“Ù ù…”

Từng bậc cầu thang dâng lên từ trên bề mặt của khối ngọc xanh, kéo dài mãi đến tận dưới chân La Chinh.

Cầu thang này dẫn đến một tòa tháp cao bằng ngọc xanh ở cách họ không xa!

“Chúng ta qua đó xem thử” La Chinh nói.

Phượng Ca không có ý kiến gì. Bây giờ nàng căn bản không dám dùng đến đầu óc mình nữa, La Chinh nói gì là nàng sẽ làm theo, cứ thế hớn hở đi theo sau lưng hắn.

La Chinh dẫn Phượng Ca bước lên cầu thang bằng ngọc mười bậc một, chỉ vài hơi thở sau đã lên đến tầng cao nhất của tháp.

Trên đỉnh tháp có một đài vuông, trên đài vuông lại có một điểm sáng màu xanh lục đang nổi lơ lửng. Điểm sáng ấy lượn lờ khắp xung quanh như một tinh linh nho nhỏ, nhưng không cách nào rời khỏi phạm vi của đài vuông.

La Chinh đi đến trước đài, vươn tay ra định chạm vào điểm sáng màu lục ấy. Thế nhưng điểm sáng lại xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, tựa như nó tồn tại ở một không gian khác chứ không phải ở đây, cho nên không thể nào tiếp xúc hay va chạm gì với cơ thể La Chinh được.

“Ù…”

Điểm sáng xuyên qua bàn tay La Chinh rồi co rúm vào một góc trong đài vuông, run rẩy không ngừng. Nó như đang chỉ về phía tay trái của La Chinh, mà trong tay trái hắn thì lại đang nắm chặt Văn Minh Chi Khí.

“Ngươi muốn cái này?” La Chinh chỉ vào Văn Minh Chi Khí và nói.

Cũng không biết điểm sáng màu lục này có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nó “ù ù” rung động như đang muốn biểu đạt cảm xúc khát vọng.

Lúc La Chinh vừa đặt Văn Minh Chi Khí vào trong đó, điểm sáng lập tức phóng về phía quả cầu gai hình thoi này.

“Vụt…”

Sau đó liền có một vầng sáng lóng lánh tỏa ra từ bên trong Văn Minh Chi Khí, trong nháy mắt đã bao phủ quanh La Chinh và Phượng Ca.

La Chinh chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình quay cuồng như chong chóng, thành phố ngọc xanh đã biến mất, thay vào đó là một mảnh hư không cùng với những tảng mây màu nâu đang trôi lơ lửng.

Phượng Ca đi tới đi lui trong vùng hư không này, vẻ mặt ngây thơ như một đứa trẻ chẳng biết gì cả. Nàng hỏi: “Đây là đâu vậy?”

La Chinh đã nhìn ra phong cảnh hư không này chính là hỗn độn, nhưng khi hắn vừa định trả lời Phượng Ca thì một giọng nói vang vọng bỗng truyền đến từ hư không: “Nơi này là hỗn độn”

Phượng Ca chớp mắt rồi hỏi tiếp: “Vậy ngươi là ai?”

“Ta là Thanh Ngọc Chi Linh, cũng là sinh linh thuộc tộc Thanh Ngọc duy nhất không bị rơi vào trạng thái ngủ say suốt nghìn tỷ năm qua” Giọng nói âm vang ấy đáp lại.

“Vậy… Huyễn cảnh này là thế nào?” La Chinh hỏi.

Bọn họ dựa theo ký ức của Phượng Ca, tốn công tốn sức lấy được một quả cầu gai gọi là “Văn Minh Chi Khí”, lẽ nào chỉ để hiển thị ra huyễn cảnh của thế giới này?”

“Trong Văn Minh Chi Khí ghi chép lại cuộc đời của hỗn độn số 749, ngươi có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình từ khi sinh ra, thuở sơ khai, hưng thịnh và hủy diệt của văn minh Thanh Ngọc…” Giọng nói âm vang đáp.

“Hỗn độn số 749?” La Chinh thoáng sững sờ.

“Đúng, chúng ta là văn minh thống trị hỗn độn thứ 749” Trong giọng điệu của Thanh Ngọc Chi Linh toát lên vẻ kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận