Bách Luyện Thành Thần

Chương 3184: Thế lực thứ ba

Tuy Phượng Ca ủng hộ La Chinh dừng lại nhưng vẫn vô cùng để ý tới hành động của Nguyệt Hỏa NôThấy Nguyệt Hỏa Nô cũng đã dừng lại, Phượng Ca thở phào một hơi: “Chúng cũng dừng lại rồi, xem ra sức chịu đựng của chúng cũng có hạn…”

Thấy cảnh này, La Chinh thoáng yên tâm, mình dừng lại đối phương cũng dừng lại, cuối cùng vẫn đuổi không kịp.

Nhưng sự yên tâm này chỉ được vài hơi thở, Nguyệt Hỏa Nô bên kia lại bắt đầu đi tới!

Số mười ba dừng lại xong, đổi thành số mười hai đích thân ra trận. Hai con Nguyệt Hỏa Nô thay phiên nhau, đương nhiên có ưu thế cực lớn.

“Bây giờ đến lượt ta ra tay!” Phượng Ca nói với La Chinh.

Tuy hình thái của Phượng Ca không thể sử dụng Hồn Nguyên Chi Linh nhưng thân thể nàng đã luyện hóa một lượng lớn Phạt Thể Cương Ngọc, cường độ thân thể cũng không yếu.

La Chinh còn chưa lên tiếng, Phượng Ca đã chau mày nói: “Ta cũng không phải vật trang trí!”

Nàng biết La Chinh không muốn mình ra tay là vì lo lắng cho an nguy của mình, nhưng Phượng Ca không thể chấp nhận việc để một mình La Chinh đảm nhiệm tất cả, huống chi hiện tại La Chinh còn đang cần nàng.

“Vù!”

Phượng Ca giành bay qua trước một bước.

Con rết mười hai cánh kia vốn đang cảnh giác La Chinh, Phượng Ca lại đột nhiên bay tới, hơn nữa còn tìm một góc khá xa, cho dù con rết này phản ứng cực kỳ nhanh, tốc độ cũng nhanh đến mức khó có thể miêu tả nhưng Phượng Ca vẫn dập lửa nhanh hơn một bước!

Phượng Ca xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói với La Chinh: “Thế nào?”

La Chinh vươn ngón cái với nàng: “Rất tốt!”

“Vậy tiếp tục!”

Phượng Ca không dừng lại, quan sát một chút rồi tiếp tục đi tới cột đèn tiếp theo.

Đôi bên đều đang xông pha trong rừng đèn Linh Ẩn, tốc độ không khác nhau là bao, từ đầu đến cuối khoảng cách vẫn không được kéo gần.

Một khoảng thời gian sau, La Chinh bỗng cảm nhận được dấu vết màu xám trên người chấn động, tất cả những vết thương tích lũy trên thân thể lập tức bùng nổ!

La Chinh hấp thu một lượng lớn Phạt Thể Cương Ngọc, Hồn Nguyên Chi Linh đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, cường độ thân thể của hắn đã vượt xa những người cùng cấp, nhưng khi dấu ấn màu xám trên cơ thể đồng loạt bùng nổ, La Chinh cũng hự một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, sức mạnh bùng nổ đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Hồn Nguyên Chi Linh, làm cho tất cả Hồn Nguyên Chi Linh rơi vào trạng thái mệt mỏi, nhưng chân ý của đạo đã chữa trị Hồn Nguyên Chi Linh.

Cho dù Hồn Nguyên Chi Linh chỉ mệt mỏi trong khoảnh khắc nhưng sức mạnh tràn ra vẫn mang tới cho La Chinh thương tổn khá lớn.

Cũng may La Chinh đã hấp thu Lục Văn Định Huyết Bí Chủng, dựa vào huyết mạch Cổ Thần để cải tạo thân thể, bằng không chỉ sức mạnh tràn ra cũng đủ khiến hắn kiệt quệ.

“Đến lượt ta!”

Dấu vết màu xám đã bộc phát, La Chinh tới thay thế cho Phượng Ca.

Trong quá trình dập tắt đèn Linh Ẩn, trên thân thể Phượng Ca cũng có thêm hai vết màu xám. Thân thể của nàng không sánh kịp La Chinh, ứng phó hai vết màu xám này cũng phải dựa vào yếu tố may mắn.

Cũng may họ đã đi được bốn phần năm quãng đường, cửa ra của vùng sa mạc hình tròn này đã không còn xa, với tốc độ của La Chinh có thể bỏ xa Nguyệt Hỏa Nô ở đằng sau.



Dưới đáy hoang mạc thoai thoải có những hang động dài nhỏ phân bố khắp nơi. Trong hang động có hơn mười con chuột với hình thể to lớn đang chạy băng băng.

Những con chuột này là chủng tộc nguyên sinh trong Thập Thất Trọng Thiên, gọi là Mạt Thử, trước đây tộc Nhĩ Thử cũng muốn “đầu quân” cho bộ tộc Mạt Thử, hy vọng Mạt Thử tại Thập Thất Trọng Thiên có thể nhận một họ hàng xa như chúng nó, nhưng tộc Mạt Thử không thèm để ý tới tộc Nhĩ Thử.

Hơn mười con Mạt Thử chui ra khỏi hang động, đi tới biên giới sa mạc hình tròn.

“Chít! Vào cả rồi!”

“Ba Nguyệt Hỏa Nô cũng vào rồi!”

“Chúng ta phải hành động nhanh một chút!”

Mạt Thử đột nhiên giải tán, bắt đầu vẽ pháp trận trên mặt đất.

Hơn mười con Mạt Thử phối hợp liên tục chặt chẽ, chưa tới một nén nhang, một pháp trận to lớn đã xuất hiện trên hoang mạc.

Một con Mạt Thử trong đó lấy ra một vật vô hình, đó là một tinh thể hình cầu, dưới sự khúc xạ ánh sáng có thể cố gắng nhận ra thứ này có hình cầu, nhưng chỉ cần một chút bóng râm là cả hình cầu đều biến mất sạch sẽ, như thể chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Lúc Mạt Thử đặt vật này vào chính giữa pháp trận, pháp trận lập tức được kích hoạt. Không có ánh sáng chiếu rọi bốn phía như những pháp trận khác, pháp trận này vừa được kích hoạt đã lập tức biến mất ngay trước mặt đám Mạt Thử.

“Chít chít chít, các chủ nhân tồn tại trong hư vô, hãy mau giáng lâm!” Con Mạt Thử cầm đầu kêu lên.

Một luồng dao động vô hình từ trên cao đánh thẳng xuống!

“Choang!”

Dao động vô hình này giáng xuống, cả phía Nam của Thập Thất Trọng Thiên đều đột nhiên chấn động, Mạt Thử bao vây xung quanh pháp trận đều bị đánh văng.

Chính giữa pháp trận xuất hiện hai quả cầu ánh sáng màu đỏ, trong quả cầu ánh sáng màu đỏ có hai bóng người thấp thoáng ở bên trong.

“Chít chít, chủ nhân giáng lâm rồi!”

“Chủ nhân, có người có ý đồ tiến vào thần miếu! Chít!”

Đám Mạt Thử tranh nhau nói.

“Chỉ là có kẻ tiến vào thần miếu mà thôi, vậy mà cũng triệu hoán bọn ta xuống đây?” Trong quả cầu ánh sáng màu đỏ vang lên âm thanh lạnh như băng.

“Chít! Hai người kia không đơn giản, tộc Nguyên Linh còn phái cả Nguyệt Hỏa Nô tới đây!” Lại một con Mạt Thử nói.

“Nguyệt Hỏa Nô…”

“Nếu đã phái cả Nguyệt Hỏa Nô xuống thì đúng là không tầm thường”

“Chẳng lẽ chìa khóa Bỉ Ngạn xuất hiện thật rồi?”

Trước kia chúng vì tranh đoạt ngôi thần miếu này mà đã hao phí bao nhiêu công sức, cuối cùng lại không thành công. Nguyên nhân thất bại là vì chìa khóa Bỉ Ngạn!

“Chít, có lẽ vậy, chủ nhân phải tranh thủ thời gian, bọn họ sắp vào rồi!” Mạt Thử nói.

Đám Mạt Thử này cũng giống như Tượng Nhân, mục đích tồn tại chính là để theo dõi ngôi thần miếu này.

Hai bóng người trong quả cầu ánh sáng màu đỏ nhìn nhau một cái, đi thẳng tới cửa sa mạc hình tròn rồi bay qua.

Hơn mười con Mạt Thử kia thấy chủ nhân tiến vào trong đó, đột nhiên kêu lên “chít chít”, trong hang động giữa hoang mạc lại có hàng trăm hàng ngàn con Mạt Thử lao ra, đám Mạt Thử này giống như thủy triều, theo hai quả cầu màu đỏ tiến vào trong sa mạc.



“Vù!”

Thân hình La Chinh như một tia chớp, lướt qua bên cạnh cột đèn, bóp tắt ngọn lửa đen.

Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, rốt cuộc cũng có cảm giác nhẹ nhõm.

Cổng sa mạc đã rất gần, hắn chỉ cần xử lý ba ngọn đèn nữa là được.

Dấu vết màu xám trên người La Chinh cũng không nhiều, chỉ có hai vết mà thôi. Càng về sau hình thể của Ẩn thú càng khổng lồ, sức mạnh cũng càng lớn nhưng tốc độ lại không theo kịp, độ khó khi vượt qua lại càng hạ thấp.

Hai Nguyệt Hỏa Nô đã vượt qua phần giữa sa mạc, lúc đi ngang qua Nguyệt Hỏa Nô số mười bốn đã “tan rã”, chúng bèn thu khôi giáp và linh hạch của số mười bốn vào trong túi.

Linh hạch là căn cơ của Nguyệt Hỏa Nô, chỉ cần linh hạch không bị phá vỡ, Nguyệt Hỏa Nô chính là tồn tại bất tử.

Trong lúc bọn họ đang tiến về phía trước, lối vào của sa mạc hình tròn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ, hai quả cầu ánh sáng đỏ như máu xuất hiện.

Quả cầu ánh sáng này mang theo khí tức đặc biệt, khoảnh khắc chúng từ hoang mạc tiến vào sa mạc cũng đã khiến La Chinh chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận