Bách Luyện Thành Thần

Chương 2347: Diệt khẩu

Cặp mắt đen đó tập trung theo dõi La Chinh hòng tìm manh mối từ chỗ hắnTrong lúc đôi mắt đó quan sát, La Chinh bỗng chém kiếm theo chiều ngang!

Một đường kiếm đơn giản và tự nhiên được hình thành.

“Dịch Thần Nhất Kiếm!”

La Chinh càng tiến xa hơn trên con đường Thần đạo Đoạn Tình thì thứ hắn trộn lẫn trong chiêu kiếm lại càng nhiều.

Sức mạnh to lớn, năng lượng dung đạo, chiêu kiếm trí mạng thuần túy,…

Thế nhưng cơ sở của chiêu kiếm vẫn là Dịch Thần Nhất Kiếm!

Cặp mắt ẩn nấp trong vùng nước đen vốn còn hơi hoang mang.

Sau khi nhìn thấy chiêu kiếm này, đôi mắt đó chợt bừng sáng như thể vừa xác định một tin tức, đồng thời mọi nghi hoặc đều biến mất!

“Vút!”

La Chinh dung hợp càng nhiều thần đạo toàn vẹn thì uy lực của năng lượng dung đạo càng tăng gấp bội.

Nhát kiếm mà La Chinh vừa chém hóa thành một đường kiếm mờ và lan rộng ra!

Mục Thiên Thủ đã quyết ý chém La Chinh nát bấy, muốn lấy mạng La Chinh khi sử dụng chiêu Phần Kim Diệt Kiếm kia.

Chân thần đại viên mãn lợi hại đến đâu thì cũng có giới hạn, hắn ta không tin La Chinh có thể đỡ được nhát kiếm này.

Có điều, Mục Thiên Thủ vẫn lộ vẻ căng thẳng khi hai đường kiếm trắng và vàng giao nhau.

Dầu gì La Chinh cũng không phải là đại viên mãn bình thường, hơn nữa Mục Thiên Thủ đường đường là á thánh hàng đầu, thật khó để hắn ta chấp nhận cảm giác thất bại trước một chân thần đại viên mãn.

“Két…”

Hai đường kiếm va vào nhau tạo thành tiếng rít chói tai, chân thần bình thường sẽ rách màng nhĩ và choáng váng vì tiếng động đó.

Những điểm sáng màu vàng kim cũng bắn ra trong lúc chúng chém nhau.

Các điểm sáng bắn tung tóe ra xung quanh với tốc độ cực nhanh, một số đánh lên người Đông Phương Cầu và để lại những cái lỗ thật sâu!

Đông Phương Cầu không chịu nổi những điểm sáng văng lung tung ấy nên đành ngừng bao vây La Chinh bằng xà mâu, thay vào đó là lùi về sau tránh né.

Chắc hẳn Phần Kim Diệt Kiếm của Mục Thiên Thủ đã đủ để giết La Chinh rồi, gã vừa lùi vừa nghĩ vậy.

Thế nhưng Mục Thiên Thủ không lạc quan như thế.

Hắn ta nghiêm túc tập trung vào hai đường sáng vàng và trắng trước mắt.

Ban đầu Phần Kim Diệt Kiếm của hắn ta chiếm lợi thế, chỉ nháy mắt mà đã ăn mòn một phần ba đường kiếm trắng rồi.

Thế nhưng Phần Kim Diệt Kiếm chỉ ăn mòn được phân nửa rồi bắt đầu rút ngắn lại, còn nhát kiếm của La Chinh thì ngày càng sáng hơn.

“Phần Kim Diệt Kiếm… Tuyệt học áp đáy hòm của á thánh Mục gia quả là vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc… Làm gì có chiêu kiếm nào trong Thần vực này địch lại chiêu kiếm từ Thần đạo Đoạn Tình chứ?”

Cặp mắt trong dòng nước đen quan sát hết tình hình, chủ nhân của cặp mắt ấy đã lập tức đưa ra phán đoán khi nhìn hai đường kiếm giao nhau.

Quả nhiên…

Chỉ trong nháy mắt, đường kiếm vàng từ Phần Kim Diệt Kiếm đã mất tăm.

Đường kiếm trắng từ Dịch Thần Nhất Kiếm vọt về phía Mục Thiên Thủ!

“Hừ!”

Sau đợt giao tranh chớp nhoáng ấy, Mục Thiên Thủ hừ lạnh, đành thừa nhận mình không bằng La Chinh.

Tiếp đó, hắn ta lại chém thêm một đường bằng Kim Chú Vô Hình kiếm.

“Phần Kim Diệt Kiếm” là một trong những chiêu trí mạng mạnh nhất của Mục Thiên Thủ nên tiêu hao khá nhiều đạo uẩn, á thánh như hắn ta cũng chỉ có thể chém liên tục ba kiếm mà thôi… Nếu hắn ta cố thúc đan điền để chém thêm thì thế giới trong cơ thể hắn ta sẽ thiếu đạo uẩn và phải bù đắp bằng chân nguyên, điều này sẽ làm tổn thương nền tảng thế giới trong cơ thể của hắn ta.

“Chỉ thêm kiếm thứ hai nữa là đủ rồi, có lẽ nhát kiếm vừa rồi đã là giới hạn của chân thần đại viên mãn, ngươi không thể chém ra nhát thứ hai… Cho dù thiên phú cao đến đâu cũng không tránh khỏi cái chết!” Mục Thiên Thủ thầm nghĩ.

“Roẹt!”

Phần Kim Diệt Kiếm thứ hai lại bắn ra.

Thế nhưng đường kiếm vừa được tạo ra thì nét mặt Mục Thiên Thủ đã cứng đờ.

“Đây, đây…”

Ở phía trước, La Chinh dùng Thừa Ảnh kiếm chém Mục Thiên Thủ từ xa.

Những đường kiếm màu trắng bay trong không trung như sợi tơ rồi tạo thành một góc phức tạp, đích đến của nó chính là đầu của Mục Thiên Thủ.

La Chinh đã chém bảy, tám kiếm trong nháy mắt!

“Lui!”

Gò má của Mục Thiên Thủ lại giật giật, một câu hỏi cực kỳ rõ ràng dâng lên trong lòng hắn ta.

Tên này thật sự là đại viên mãn chứ không phải thánh nhân à?

Nếu không phải La Chinh chưa từng lưu tên trên núi thánh nhân thì hắn ta sẽ nghi ngờ hắn là một vị thánh nhân đang ngụy trang.

Chẳng qua câu hỏi đó chỉ lướt qua đầu hắn ta rồi biến mất, hiện giờ hắn ta chỉ nhanh chóng lui về sau.

“Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt…”

Những đường kiếm bay đến đã nuốt mất Phần Kim Diệt Kiếm của hắn ta từ lâu rồi.

Mục Thiên Thủ sắp bị võng kiếm mà La Chinh bện ra bao phủ.

Thân thể của Đông Phương Cầu ở cách đó không xa bỗng lóe lên, gã dùng một tay bắt lấy vai của Mục Thiên Thủ, một tay thì cầm xà mâu đâm ra.

Mỗi lần xà mâu đâm không khí là một vòng xoáy to lớn lại được sinh ra.

Đông Phương Cầu đâm liên tục khoảng mười lần, tạo thành hơn mười vòng xoáy lớn nằm giữa gã và La Chinh.

Những vòng xoáy xoay nhanh làm đường kiếm của La Chinh bắn ngược bắn xuôi, hỗn loạn lạ lùng.

Bất kể thế nào, Đông Phương Cầu đều đã ngăn cản đợt tấn công của La Chinh.

Thế nhưng La Chinh không ra tay thì thôi, đã ra tay thì không định cho hai á thánh sống sót. Hắn sẽ ứng phó hết sức mình.

Hắn khẽ nheo mắt, đôi cánh sấm sét sau lưng chợt vỗ rồi phóng về phía hai á thánh.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Trên đồng bằng Tuyệt Vọng, Hàm Thanh Đế chắp tay với Đông Phương Thuần Quân ở đằng xa rồi truyền âm bằng chân nguyên: “Thuần Quân huynh, con ta đang gặp nạn, không thể không cứu!”

Sau khi nói xong, Hàm Thanh Đế bay về phía bên trái của đồng bằng Tuyệt Vọng.

Đông Phương Thuần Quân vẫn đang quyết chiến với Gia Lục.

Ông ta chiếm lợi thế vì hợp tác với Mục Hải Cực và Đường Lôn, nhưng năng lực khôi phục của ác ma quá sức biến thái, nó biến trận đánh một chiều thành một trận giằng co kéo dài.

Đông Phương Thuần Quân muốn bảo Hàm Thanh Đế ở lại đồng bằng Tuyệt Vọng nhưng khó mà ngăn cản được với cái cớ đấy.

“Vèo!”

Hàm Thanh Đế lao ra khỏi đồng bằng Tuyệt Vọng, nhanh chóng hóa thành một vệt xanh rồi bay thẳng về phía Hắc Thủy vực.

Hàm Thương Yên chỉ rút lui một đoạn rồi ở yên tại chỗ, ông ta có thể tìm ra La Chinh một cách mau chóng thông qua nàng!

Bí mật về thân phận của ông ta tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.

Một khi Đông Phương Thuần Quân biết về nó, Hàm Thanh Đế sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu.

Phương pháp an toàn nhất là giết chết La Chinh nhanh nhất có thể, bởi vậy ông ta mới rời khỏi đồng bằng Tuyệt Vọng mặc cho Đông Phương Thuần Quân nghi ngờ mình.

“Nếu ta nắm giữ liên minh các gia tộc quyền thế thì nhất định sẽ gom tài nguyên cho ngươi! Tiếc là ngươi biết quá nhiều…”

Sát khí hiện lên trong đôi mắt Hàm Thanh Đế.

Ông ta và La Chinh không có thù hận quá sâu, hơn nữa biểu hiện của La Chinh cũng rất nổi bật, nếu hắn gia nhập Hàm gia thì ắt sẽ được trọng dụng.

Hiện giờ Hàm Thanh Đế lại buộc phải tiêu diệt La Chinh để đề phòng sơ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận