Bách Luyện Thành Thần

Chương 3012: Bẫy liên hoàn

Phục Hy trên đỉnh núi tuyết nghe vậy chỉ lạnh lùng “Hừ” một tiếng. Dù xảy ra bất kỳ tình huống nào, hắn ta cũng không định ra tay. Thậm chí ngay cả La Chinh mà hắn ta coi trọng nhất bị Sơn nhốt vào không gian chồng chất mà hắn ta cũng không can thiệp vào, vả lại trong tình hình đó, dù hắn ta muốn can thiệp cũng không kịpNếu Sơn tùy tiện ra tay với La Yên, có lẽ Phục Hy sẽ là người đầu tiên xông vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Dù Sơn vẫn luôn ở trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới nhưng vẫn đưa ra được nhận định cực kỳ chuẩn xác về tâm thái của Phục Hy!

“Nói nhảm nhiều quá!”

Thân là truyền nhân của Đông Hoàng và là nhân tài xuất sắc trong Thái Đích Cung, đương nhiên Phượng Ca chẳng sợ hãi gì Sơn. Trong mắt nàng lóe lên tia sáng vàng cực kỳ nguy hiểm, từng tia lửa thần Kim Ô cháy bùng lên từ tóc nàng. Đồng thời, Thạch Khâu Vương Giả trôi nổi trên đỉnh đầu nàng, hơn trăm nghìn ánh kiếm cũng phóng thẳng về phía Sơn.

Cùng lúc đó, La Yên giang hai tay ra, năng lượng đỏ ửng lượn lờ quanh người nàng bắt đầu khuếch tán, Oa Ảnh cũng hiển hiện và lớn mạnh thật nhanh.

Sầu Tuẫn, Mạc Nhất Kiếm, Lăng Sương, thậm chí Lam Tình cũng đồng loạt ra tay!

“Mộc Mộc, rút đi!” Sơn nói.

Có thể ở lại đây ngăn địch cùng tiểu thúc thúc, Mộc Mộc cảm giác máu mình sắp sôi trào rồi. Nàng ta căn bản không muốn bỏ lỡ cơ hội này!

Song, trong giọng nói của tiểu thúc thúc lần này chất chứa vẻ nghiêm trọng xưa nay chưa từng có, hiển nhiên tiểu thúc thúc cũng không nắm chắc phần thắng khi đối mặt với Thái Nhất Thiên Cung cùng Lê Sơn. Gã cũng muốn toàn lực ứng phó nên mới bảo nàng ta rời đi.

“Ta không muốn…”

Mộc Mộc vừa lên tiếng thì đã thấy trước mắt mình đảo lộn, thoắt sau nàng ta đã xuất hiện trên một đỉnh núi.

Đây là sườn núi Bắc của khu vực trung tâm…

Thậm chí nàng ta còn chưa cảm nhận được khí tức của thần thông không gian thì đã bị đẩy xuyên qua không gian rồi…

Mộc Mộc tức giận giậm chân, lại bay vọt về phía khu vực trung tâm.

Sơn dùng hai tay bảo vệ trước người mình, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, thoáng chốc đã biến mất trước mặt mọi người một cách vô cùng quỷ dị. Chỉ một giây sau, gã đã xuất hiện sau lưng La Yên, vươn tay rạch nhẹ.

Giữa không trung xuất hiện một hình lập phương có bề ngang, bề dài và bề rộng đều là ba mươi mét! Thậm chí Sơn còn suy xét đến việc chứa cả Oa Ảnh của La Yên, bởi giờ phút này Oa Ảnh vừa khéo đang phóng to trong phạm vi ba mươi mét.

Không gian hình lập phương này chính là một lồng giam không gian riêng biệt, cả La Yên lẫn Oa Ảnh của nàng đều bị nhốt trong đó.

“Phá!”

Trong mắt La Yên lóe ra vẻ khác thường.

Kết giới không gian hay lồng giam không gian bình thường căn bản không nhốt được nàng. Nàng gầm lên một tiếng nghe như con thú nhỏ đang gào thét, song lồng giam không gian này lại không bị ảnh hưởng chút nào.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Ảo ảnh Nữ Oa mới cao được đến ba mươi mét phóng năng lượng lên bề mặt của hình lập phương, thế nhưng mọi đòn tấn công lại như đánh vào không gian!

Sau khi nhốt La Yên rồi, trên mặt Sơn rốt cuộc cũng hiện ra nụ cười có vẻ hào phóng: “Nếu các ngươi đã khăng khăng muốn đánh, vậy ta chỉ đành chơi cùng…”

Thân thể gã đột nhiên rung lên, quần áo trên người lập tức nát vụn, để lộ làn da màu đồng cổ.

“Lục Chuyển Thái Ất Chấn Ma!”

Lúc này, hai bóng hình đột nhiên bay về phía Sơn, đó rõ ràng là hai Lăng Sương.

So với Phượng Ca, Lăng Sương lý trí hơn một chút.

La Chinh và Sơn không có mối thù sinh tử, nếu có thể đàm phán thì nàng vẫn hy vọng gã có thể trả La Chinh lại.

Nhưng Sơn lại bày tỏ rằng mình bất lực.

Đương nhiên nàng không tin Sơn, như vậy thì chỉ có thể khiến gã khuất phục…

Lăng Sương và phân thân đan xen với nhau từ hai bên trái phải, mỗi người tạo thành hai tàn ảnh giữa không trung.

Sáu bóng người như làn sóng gợn xoay tròn không ngừng xung quanh Sơn, vẽ thành hoa văn huyền ảo trong không trung.

Với thực lực của Lăng Sương hiện giờ mà thi triển chiêu này thì hơi miễn cưỡng. Ép buộc thi triển ra khiến nàng hao tổn rất nhiều, nếu bà ngoại ở đây thì tuyệt đối sẽ không cho phép nàng sử dụng chiêu này.

Sơn đứng sừng sững giữa không trung, bất động như núi. Đối mặt với sáu bóng hình bay lượn hoa mắt kia, gã đột nhiên khẽ vươn tay ra.

“Bộp!”

Chỉ một cái vươn tay, gã đã chuẩn xác bắt được một “Lăng Sương” trong số đó.

Năm Lăng Sương còn lại vẻ mặt y hệt nhau, trường kiếm đan xen hướng thẳng về phía Sơn.

Song, cả năm đường kiếm đều đâm vào không khí…

Thoắt sau, Sơn đã xuất hiện tại một bên khác, tay gã cầm cổ của “Lăng Sương” bẻ nhẹ, khiến nó lập tức gãy nát.

“Vụt…”

“Lăng Sương” trong tay Sơn tự như sinh linh trong sa mạc, thoắt cái đã bị gió thổi tan, không ngừng tản đi trong tay hắn và trở về là một đóa hoa. Đó chính là tín vật Bỉ Ngạn “Lưỡng Sinh Hoa” của Lăng Sương.

Năm ảo ảnh khác cũng hợp lại, trở lại thành chính Lăng Sương.

Gương mặt nàng trắng bệch, phân thân bị hủy gây ra thương tổn không nhỏ cho nàng…

Nếu vừa rồi Sơn bắt được bản thể của nàng thì e là nàng đã chết rồi!

Trong lúc đang nghĩ như thế, giọng của Sơn đã ung dung vang lên: “Lần tiếp theo, ta sẽ bóp nát cổ của bản thể ngươi!”

“Vèo! Vèo!”

Lúc gã còn đang nói chuyện, Sầu Tuẫn cùng Mạc Nhất Kiếm đã cùng tấn công tới từ hai phía trái phải.

Trong Tâm Lưu kiếm phái, La Chinh cũng coi như có ân với Mạc Nhất Kiếm. Bây giờ La Chinh gặp rắc rối, đương nhiên hắn ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Trường kiếm của Sầu Tuẫn đâm ra, vẽ thành một đường cong kỳ quái, đâm thẳng chính diện Sơn.

Kiếm thế của hắn ta rất kỳ lạ, chỉ một chiêu đơn giản như thế mà muốn đâm trúng Sơn thì căn bản chính là nằm mơ giữa ban ngày. Song, khi kiếm thế vừa đâm ra được một nửa thì hắn ta bỗng xoay người, lại vung ngược ra đằng sau.

Mạc Nhất Kiếm xông lên song song với Sầu Tuẫn thì đột nhiên nhẹ nhàng tung bay, đâm một kiếm xuống từ bên trên!

“Thối Tâm Thứ!”

Hướng tấn công của hai người không thể nào hiểu nổi, căn bản không giống đang ngăn địch mà đang biểu diễn chiêu thức.

Vậy mà Sơn lại hết sức phối hợp, khẽ di chuyển trong không gian một cách vô cùng quỷ dị, sau đó xuất hiện ngay bên dưới đường kiếm của Mạc Nhất Kiếm.

Nhát kiếm của Mạc Nhất Kiếm chính là một loại tuyệt học trong Tâm Lưu kiếm phái, mặc dù uy lực không lớn nhưng có thể khiến đối thủ sinh ra cảm giác nguy cơ trùng trùng!

Thần thông của Sơn đúng là rất mạnh, nhưng linh hồn gã vẫn thuộc cấp độ dương hồn trong Thập Tam Trọng Thiên. Khi bị Thối Tâm Thứ bức ép, trong lòng gã cũng hơi kinh hãi, thân hình lại lóe lên lần nữa, lại thi triển dịch chuyển không gian.

Mà điểm rơi thứ ba của Sơn lại nằm ngay sau lưng Sầu Tuẫn, gã bị nhát kiếm đâm về phía sau của Sầu Tuẫn đâm trúng!

“Cốp!”

Uy lực của nhát kiếm này rất yếu, thậm chí còn không làm rách nổi da của Sơn. Tuy nhiên, Sầu Tuẫn vừa chạm mũi kiếm trúng người Sơn bèn lập tức bay ngược về sau, vẻ mặt như thể đạt được điều mình muốn.

Không chỉ có Sầu Tuẫn vội vã kéo giãn khoảng cách với Sơn, mà ngay cả Mạc Nhất Kiếm cũng vậy.

Trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới cấm mọi thần thông không gian, nhưng Sơn lại không bị trói buộc bởi quy tắc này.

Chỉ với điểm ấy, Sầu Tuẫn và Mạc Nhất Kiếm đã biết rõ rằng dù toàn bộ người trong Thái Nhất Thiên Cung cùng Lê Sơn cộng lại cũng chẳng thể làm gì được gã.

Vì vậy, hai người họ không hề sốt ruột ra tay.

Lúc Lăng Sương cùng Phượng Ca xông lên, bọn họ đã âm thầm bàn bạc cách đối phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận