Bách Luyện Thành Thần

Chương 3516: Ý chí của ta

Đám xúc tu này chính là xúc tu mà Thông Thiên giáo chủ chém đứt lúc trước. Khởi Nguyên Thần Huyết không thích bị tách rời, cá thể độc lập bị cắt đứt sẽ nhanh chóng quay về. Nhưng lần này, Khởi Nguyên Thần Huyết cho phép cá thể này tồn tại độc lập ở bên ngoài. Nó ẩn nấp trong không gian và bắt đầu mọc thêm không ngừngLúc La Chinh lần lượt đánh nát cột sáng hợp với Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang, đám xúc tu ẩn nấp này cũng nhận được “kinh nghiệm” từ La Chinh, giác hút ở mặt ngoài cũng điều chỉnh đồng bộ.

Khi Thông Thiên giáo chủ hóa thành Phạn Quang Thể vào trong phạm vi thích hợp, nó giống như một con sư tử liên tục mài răng, nuốt y chỉ bằng một ngụm. Giác hút trên đám xúc tu này cắn nuốt một cách điên cuồng, Thông Thiên giáo chủ thì liều mạng giãy giụa.

“Phập!”

Trường kiếm màu trắng trên tay Thông Thiên giáo chủ đột nhiên đâm xuyên rất nhiều xúc tu, nửa thanh kiếm lộ ra bên ngoài. Nhưng nửa phần dưới của trường kiếm lại nhanh chóng biến thành màu đen, bị cắn nuốt không còn gì. Cuối cùng, trường kiếm bị gãy, nửa trường kiếm lộ ra bên ngoài lại bị lôi vào bên trong xúc tu. Mặt ngoài thân thể của Thông Thiên giáo chủ cũng lộ ra mấy trăm điểm đen.

Sức mạnh nền móng bị hút mất từng chút một, sức mạnh của Thông Thiên giáo chủ cũng càng lúc càng suy yếu. Lúc đầu, y còn có thể dễ dàng xé rách xúc tu, nhưng thời gian càng trôi qua thì Thông Thiên giáo chủ càng không có cách nào làm đứt chúng. Toàn thân y từ cổ tới hai cánh tay, hai chân đều bị xúc tu quấn chặt, Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang trong cơ thể Thông Thiên giáo chủ cũng ảm đạm nhanh chóng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.

Vào giây phút cuối cùng, có lẽ Thông Thiên giáo chủ không cam tâm nên đã đột ngột vọt về phía trước, đồng thời liều mạng duỗi một tay ra ngoài đám xúc tu này. Cuối cùng, một ngón tay cũng lộ ra bên ngoài.

“Vù…”

Đầu ngón tay bắn một tia sáng về nơi xa, ngay sau đó thân thể của Thông Thiên giáo chủ bị cắn nuốt sạch sẽ. Ngón tay lộ ra bên ngoài kia lại bị xúc tu lôi vào bên trong.

Tia sáng mà Thông Thiên giáo chủ bắn ra kia ngưng kết ở một chỗ khác, sau đó nó hóa thành dáng vẻ của y. Tuy nhiên, vị Thông Thiên giáo chủ này rất mờ nhạt, thân thể gần như trong suốt, năng lượng trong cơ thể cũng yếu ớt tới mức không đáng nhìn. Đây không phải một phân thân giống như ngọn nến sắp tàn.

La Chinh cũng không vội giết Thông Thiên giáo chủ mà hứng thú hỏi: “Đây chính là sức mạnh nền móng?”

“Đúng vậy” Thông Thiên giáo chủ nhìn La Chinh chằm chằm với ánh mắt phức tạp.

Y vốn không ngờ bản thân dùng tới sức mạnh nền móng rồi mà còn bị thua. Với sự hiểu biết của Thông Thiên giáo chủ thì đây là chuyện không thể lý giải nổi.

“Rất yếu!” La Chinh nhún vai.

Thông Thiên giáo chủ nghe La Chinh nói vậy thì tức tới mức muốn hộc máu… Phục Hy bản tôn và “Phục Hy” ở trong thân thể hắn ta đều im lặng. Tên nhãi này đúng là cuồng vọng hơn cả hai vị Phục Hy.

“Ngươi cho rằng sức mạnh của ta chỉ như vậy thôi à? Ngươi nghĩ sức mạnh nền móng chỉ như thế thôi sao?” Thông Thiên giáo chủ vốn có dáng vẻ âm u tràn đầy tử khí, bỗng nhiên lại trở nên kích động, tốc độ tiêu tán của thân thể vốn vô cùng mờ nhạt càng nhanh hơn.

“Có lẽ như vậy, nhưng chung quy ngươi vẫn sẽ chết” La Chinh lắc đầu.

“Chết? Ha ha ha ha…” Thông Thiên giáo chủ bỗng nhiên chỉ vào La Chinh rồi cười ha hả, giống như y nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian vậy.

“Ngươi nhất định sẽ tiến vào Tam Thanh Thiên đúng không? Chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại! Ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi, chờ ngươi xuất hiện”

Giọng nói của Thông Thiên giáo chủ càng lúc càng nhỏ, đến tận khi nhỏ tới mức khó có thể nghe được nữa, đồng thời ánh sáng trắng trên thân thể y cũng hoàn toàn tản đi, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

La Chinh nhìn chằm chằm vào không trung một lúc lâu, hắn chợt nhớ tới gì đó và đột nhiên quay đầu. Hắn phát hiện ra ở nơi xa xa có mấy dao động không gian đứt quãng.

“Chạy nhanh thật đấy!” La Chinh nói.

Sau khi Thông Thiên giáo chủ sử dụng Phạn Quang Thể, Hắc Thuyền và thuyền trưởng đều không tham dự chiến đấu. Có lẽ bọn họ đã âm thầm liên lạc, thấy Thông Thiên giáo chủ rơi vào thế yếu thì bỏ trốn mất dạng. Phục Hy bản tôn, Nữ Oa bản tôn, Trắc, Tịch và Đông Hoàng bản tôn đều đặt sự chú ý vào Thông Thiên giáo chủ nên đã không chú ý tới Hắc Thuyền. Bây giờ, họ có đuổi theo cũng khó mà kịp.

Bọn họ không có ý đuổi giết, đám người thì Hắc Thuyền thì vô cùng lo sợ bất an. Thuyền trưởng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Mặc dù không thấy rõ nét mặt của hắn ta nhưng khí tức tỏa ra từ người hắn ta thì vô cùng âm trầm đáng sợ.

“Ngay cả Phạn Quang Thể của giáo chủ đại nhân cũng bị phá vỡ. Tên nhãi kia, tên nhãi kia…” Một lúc lâu sau, thuyền trưởng mới thì thào nói.

Trước đó không lâu, thuyền trưởng còn coi La Chinh như một hậu bối. Chưa qua bao lâu, La Chinh đã giết chết người mà thuyền trưởng cũng phải ngưỡng vọng.

Đây là thủ lĩnh của tộc Vô Không đấy! Trong Bỉ Ngạn thì đây là một trong những người đứng đầu…

“Đây không phải sức mạnh của hắn” Thần Đồ lắc đầu như không muốn tin sự thật này.

“Dù đây không phải sức mạnh của hắn, nhưng nó vẫn là sức mạnh cho phép hắn sử dụng” Thuyền trưởng sửa lại.

“Đó là do giáo chủ đại nhân chủ vô ý chủ quan thôi!” Một thành viên khác của Hắc Thuyền nói.

Năng lực thích ứng và tiến hóa của thân thể kỳ lạ kia đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của huyết mạch. Đây là thực lực mà một Bất Hủ cảnh bình thường không thể làm được.

“Ha ha ha…”

Lúc Hắc Thuyền đang đắm chìm trong sự u ám, một tiếng cười lạnh lùng truyền từ một nơi không xa tới. Chủ nhân của tiếng cười này chính là Tà Thần.

Thần Đồ nhìn chằm chằm Tà Thần và hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Khóe miệng Tà Thần nhếch lên: “Tài nghệ của Thông Thiên giáo chủ không bằng người, bại trận chính là bại trận. Bào chữa giúp y đúng là vô cùng buồn cười…”

“Rầm!”

Tà Thần vừa dứt lời, một quyền ấn vô hình nện vào người hắn ta. Thanh nẹp của Hắc Thuyền bị vỡ một lỗ to, Tà Thần bị nện vào trong thân tàu. Người ra tay chính là Đồng Nhân, hắn ta nắm chặt tay lại, trên mặt như phủ một tầng băng sương. Trên thực tế, dù Đồng Nhân không ra tay thì những người khác trên Hắc Thuyền cũng sẽ ra tay.

“Không kẻ nào được phép hạ thấp thanh danh của giáo chủ đại nhân!”

Tà Thần từ từ leo ra khỏi lỗ thủng, trên mặt hắn ta vẫn là nụ cười ban đầu. Tà Thần không có ý suy xét lại: “Sắp tới lúc rồi mà còn cần dựa vào sức mạnh để giữ gìn thanh danh nực cười, ha ha ha…”

Nghe thấy tiếng cười của Tà Thần, trong lòng Đồng Nhân dâng lên một ngọn lửa không tên.

“Rầm rầm rầm…”

Thân thể nặng nề của hắn ta di chuyển cực nhanh trên thanh nẹp, vọt thẳng về phía Tà Thần. Boong tàu ở phía trên cũng bị hắn ta đạp thủng vài lỗ. Vào giây phút Đồng Nhân xuất hiện ở trước mặt Tà Thần, tiếng cười “ha ha ha ha” của Tà Thần lại đột nhiên lớn hơn!

Thuyền trưởng, Thần Đồ và thành viên của Hắc Thuyền nghe thấy tiếng cười này thì nhướng mày, trong lòng đều run sợ một lúc. Sau đó, họ nghe thấy Tà Thần hạ lệnh: “Quỳ xuống!”

“Rụp!”

Một sức mạnh ý chí cường đại giáng từ phía trên xuống, luồng sức mạnh ý chí này ẩn chứa lực lượng vô biên, vô tận.

“Xoảng, xoảng!”

Dưới sự đè ép của sức mạnh ý chí này, Đồng Nhân đang hung hăng lập tức quỳ xuống trước mặt Tà Thần!

“Tà Thần, ngươi muốn chết à?”

“Nếu ngươi ra tay thì hôm nay ngươi sẽ phải chết”

“…”

Thành viên của Hắc Thuyền nhìn thấy Đồng Nhân bị sỉ nhục thì nổi giận đùng đùng, họ chỉ chờ thuyền trưởng ra lệnh một tiếng là sẽ cùng nhau xông lên bắt lấy Tà Thần. Nhưng thuyền trưởng không nói lời nào mà ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Từ góc độ này, hắn ta có thể nhìn rõ sự rộng lớn ở phía ngoài bức tường thế giới mẹ. Sức mạnh ý chí cường đại kia hạ từ nơi đó xuống.

“Đó là ý chí của thế giới mẹ sao?” Thuyền trưởng hỏi.

“Đó là ý chí của ta!” Tà Thần ngạo nghễ đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận