Bách Luyện Thành Thần

Chương 2509: Ẩn nấp tập kích

Phù trận mà Phù Nhị bố trí không thể che giấu dao động không gian một cách triệt để được, ngẫu nhiên cũng sẽ có một tia dao động truyền từ trong phù trận ra ngoài. Ông chỉ có thể hi vọng người trên phi thuyền kia sẽ sơ ý, không thể cảm nhận được dao động không gian bị lọt ra ngoài kiaNhưng khi nhìn thấy phi thuyền kia dừng lại một chút sau đó chuyển hướng bay về phía này, ông đương nhiên hiểu rằng đối phương đã phát hiện ra.

“Bọn họ đã phát hiện ra rồi. Đại ca à, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Phù Nhị hỏi.

“Quan sát bọn họ xem thế nào đã rồi tính sau” Lão Kim nói với vẻ bình tĩnh.

Trong lòng lão Kim cũng mơ hồ có dự cảm không tốt, nhưng ông ta không thể lộ vẻ hoảng loạn ra ngoài được, như vậy rất dễ ảnh hưởng tới những người khác.

Chỉ chốc lát sau, phi thuyền ở phía xa đã từ từ tới gần, gần như lướt sát qua phù trận Tứ Linh Thần Ẩn. Sau khi tiến về phía trước khoảng trăm mét thì nó dừng lại.

Nhóm Hiên Viên Vệ trên phi thuyền Lăng Tiêu lại nhảy xuống một lần nữa.

“Hình như không có dao động không gian…” Một Hiên Viên Vệ nhìn xung quanh. Từ đầu tới giờ hắn ta không hề cảm ứng được một chút dao động không gian nào.

“Không thể nào” Úy Nhàn cất giọng đều đều: “Vừa rồi ta lại cảm nhận được dao động không gian lần thứ hai rồi, chắc chắn nó chỉ ở gần quanh đây thôi. E rằng đối phương đã dùng phương pháp gì đó để giấu nó đi, vì thế dao động không gian mới yếu như vậy…”

Gã vừa dứt lời thì đột nhiên quay phắt người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Vừa rồi, gã lại cảm nhận được một chút dao động không gian.

Trong phù trận Tứ Linh Thần Ẩn, đôi mắt như mèo con của Minh Vi khẽ nheo lại, nàng ta nói nhỏ: “Chắc hẳn bọn họ đã phát hiện ra”

“Rốt cuộc bọn họ có lai lịch như thế nào? Không biết là địch hay bạn nữa. Nếu là địch… chúng ta phải ra tay trước!” Trì Nghĩa nói với giọng lạnh lùng.

“Là Hiên Viên Vệ, hoặc nên nói rằng họ là người do đám Hiên Viên Vệ trong Thần vực tìm tới. Đường nhiên là kẻ địch rồi” Minh Vi lại nói tiếp.

Lê Lạc Thủy nghe thấy phán đoán của nàng ta thì khẽ chớp mắt hỏi: “Ngươi dựa vào đâu mà phán đoán như vậy?”

“Phù Nhị đã cố gắng che giấu dao động không gian một cách kỹ lưỡng. Nếu bọn họ là người ngoài không rõ tình hình thì sau khi phát hiện Thần vực ở nơi này, điều đầu tiên mà bọn họ làm chính là nghĩ trăm phương nghìn kế để phá vỡ kết giới của Thần vực. Nhưng dưới tình huống không thể nào phá vỡ được khiên Thiên Kính, chắc chắn bọn họ cũng sẽ giống như chúng ta, chọn cách phá vỡ bức tường không gian… Song bọn họ không làm vậy mà ngược lại đi tìm kiếm dao động không gian…” Minh Vi tiếp tục: “Nhất định là có người thông báo cho bọn họ rằng chúng ta đang cố gắng phá bức tường không gian, vì thế họ mới có thể tìm tới đây dựa vào dao động không gian!”

Minh Vi vừa dứt lời, Úy Nhàn đưa tay lên khẽ bổ xuống, lập tức phá vỡ phù trận che giấu của Phù Nhị. Một luồng sóng dao động không gian mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài, hình thành một xoắn ốc cực lớn lơ lửng trong không trung.

Hành động phá vỡ bức tường không gian không thể nào ngừng lại được, chỉ cần ngừng lại một chút là bức tường kia sẽ nhanh chóng phục hồi lại như cũ. Vì thế đám lão Kim đã bỏ một bảo vật ở bên trong bức tường không gian để nó tự động đào.

“Tìm được rồi! Hừ, phù trận ẩn núp này đúng là khéo léo!” Trên mặt Úy Nhàn lộ ra một nụ cười lạnh.

Trọng Linh quan sát xung quanh, sau đó nói: “Xem ra bọn họ đã phát hiện ra chúng ta tới từ lâu nên đã bỏ nơi này đi rồi?”

“Úy Nhàn đại nhân, chúng ta có tiếp tục tìm kiếm những Xi Vưu Vệ kia không?” Lộc Gia lên tiếng hỏi.

Úy Nhàn suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ lắc đầu: “Bọn họ đào bới ở nơi này lâu rồi, e rằng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu, chúng ta chỉ cần phục kích ở đây là được. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể tiếp tục đào, chỉ cần phá vỡ bức tường không gian này thì sẽ tiến vào Thần vực trước bọn họ!”

Mặc dù bọn họ có phi thuyền Lăng Tiêu, nhưng Thần vực quá rộng lớn. Nếu những người kia có tâm ẩn núp, bọn họ cũng khó có thể tìm ra.

Song, Úy Nhàn và Trọng Linh lại không thể ngờ rằng những người kia không hề đi xa mà chỉ núp ở nơi cách nhóm Hiên Viên Vệ có trăm mét mà thôi…

Giọng của nhóm Úy Nhàn truyền vào trong phù trận rất rõ ràng, mấy người đang núp trong phù trận Tứ Linh Thần Ẩn nghe rõ hết mồn một.

Những kẻ kia đúng là nhằm vào bọn họ.

“Tám mươi phần trăm bọn họ là Hiên Viên Vệ” Minh Vi khẳng định một cách chắc nịch.

“Nếu chúng nhằm vào chúng ta, dù chúng có là Hiên Viên Vệ hay không cũng không quan trọng. Nhờ phù trận của Phù Nhị mà chúng ta chiếm được ưu thế hơn” Trong mắt lão Kim hiện lên một tia sát ý.

Nghe thấy vậy, Chiến Vô Cực tỏ ra vô cùng hưng phấn: “Xem ra sắp phải ra tay rồi!”

“Trong số bọn chúng, kẻ mạnh nhất là thanh niên tóc xám kia. Để ta đối phó với hắn ta, những người khác thì lão Kim và các ngươi lo” Minh Vi nhìn chằm chằm Úy Nhàn, nói với mọi người.

Nhóm bọn họ cũng là những người hết sức quả quyết.

Úy Nhàn phán đoán rất chính xác, bọn họ không cần tìm đám lão Kim làm gì, chỉ cần canh giữ ở chỗ bức tường không gian này là được rồi.

Vì vậy, Minh Vi cũng quả quyết đưa ra quyết định!

Đám Hiên Viên Vệ kia đương nhiên không thể ngờ rằng nhóm Minh Vi đã có ý muốn giết mình. Úy Nhàn thong dong ra lệnh: “Trọng Linh, ngươi tiến vào trong đường hầm không gian để điều tra tình huống trong đó đi, chắc hẳn chúng ta có thể tăng tốc phá vỡ bức tường không gian”

“Vâng thưa Úy Nhàn đại nhân!” Trọng Linh gật đầu.

Ngay khi hắn ta định chui vào trong đường hầm không gian, ánh sáng của phù trận Tứ Linh Thần Ẩn đột nhiên ảm đạm đi, hơi thở giấu trong đó lập tức bắn ra ngoài.

Khoảnh khắc khi Phù Nhị hủy phù trận Tứ Linh Thần Ẩn, từng vòng tròn năm màu rực rỡ bay từ trong tay của Minh Vi ra. Những vòng tròn này từ lớn tới nhỏ lồng vào nhau, phía trước lại có một mũi nhọn vô cùng sắc bén.

Minh Vi đã nhìn ra thanh niên tóc xám kia không tầm thường, vì thế khi ra tay cũng sử dụng hết toàn lực, muốn đưa gã vào chỗ chết.

Đám Hiên Viên Vệ kia vốn không thể ngờ được đối phương lại trốn ở ngay bên cạnh mình, nên khi cảm nhận được khí thế đột nhiên bắn ra từ bên cạnh, cả đám đều ngây ngẩn cả người.

Lúc này, nhóm Xi Vưu Vệ lão Kim, Phù Nhị, Trì Nghĩa cùng các cường giả Bỉ Ngạn cảnh của tộc Nữ Oa cũng tiến hành công kích mục tiêu của mình.

Tuy nhiên, Úy Nhàn lại chẳng phải cường giả Bỉ Ngạn cảnh bình thường. Khi vừa cảm nhận được khí thế này, trong mắt gã chợt lóe ra một tia sắc lạnh, cánh tay lập tức đẩy mạnh ra, một huyết phù được ném ra ngoài.

“Đoàng!”

Huyết phù nổ tung, biến thành một quả cầu máu đỏ thẫm xen màu đen màu, chặn đường bay của mũi nhọn mà Minh Vi đánh ra.

“Xoẹt!”

Khi mũi nhọn kia bay tới chỗ Úy Nhàn, nó lập tức bị quả cầu bám vào. Toàn bộ mũi nhọn và những vòng tròn bảy sắc rực rỡ ở phía sau lập tức trở nên ảm đạm, mất đi tốc độ và uy lực ban đầu, đồng thời bị Úy Nhàn nắm chặt trong tay.

Gã có thể đỡ được công kích của Minh Vi một cách dễ dàng, nhưng những Hiên Viên Vệ khác lại không may mắn được như vậy.

Lúc lão Kim xuất hiện, ông ta đã lặng lẽ tiến sát tới bên cạnh một Hiên Viên Vệ, đôi tay lớn như quạt hương bồ bóp chặt lấy cổ của đối phương.

Cho dù tên Hiên Viên Vệ này kịp phản ứng thì cũng đã trễ. Hai tay của lão Kim tỏa ra một luồng sáng màu vàng kim, hơn nửa thân trên của tên Hiên Viên Vệ này lập tức biến thành bột mịn, chết một cách triệt để.

Còn Phù Nhị, Trì Nghĩa và những cô gái của tộc Nữ Oa thì liên thủ với nhau, cũng giết chết được hai tên Hiên Viên Vệ.

Vừa đụng độ đã bị mất ba người, các Hiên Viên Vệ khác vội vàng kéo giãn khoảng cách, chỉ có một mình Úy Nhàn là đứng sừng sững tại chỗ không hề nhúc nhích.

Mặt gã âm trầm như nước, gã cười khẩy nói: “Đúng là can đảm! Lại chỉ ẩn náu ngay gần đây, thật khiến người ta phải kinh ngạc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận