Bách Luyện Thành Thần

Chương 1621: Ngô Vương là vinh quang

Thấy sự quyết tâm trong mắt Thần Tiễn Thiên Tôn, La Chinh cũng hiểu rõ vị Thiên Tôn này ẩn nấp ở đây không phải vì sợ Dao và các Thiên Tôn đứng sau DaoPhần số trời của ông là do Huân ban cho, sở dĩ ông sống tạm ở sâu dưới lòng đất này chỉ vì một mục đích duy nhất chính là giúp Huân báo thù!

“Thần Tiễn Thiên Tôn ta sinh ra ở Yêu Dạ tộc, chưa bao giờ từng nghĩ tới việc phản bội tộc ta” Mộng Thần Tiễn lập tức nhìn chằm chằm vào La Chinh, mặt đầy quyết đoán nói: “Nhưng nếu đưa tộc ta đi theo con đường sai trái, Mộng Thần Tiễn ta sẽ là người đầu tiên sẽ không đồng ý!”

Chỉ thấy Thần Tiễn Thiên Tôn nhẹ nhàng phẩy cây cung ngắn trong tay mình một cái, ba mũi Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn lập tức rung động, sau đó trồi lên khỏi mặt đất, bay vụt về phía Thần Tiễn Thiên Tôn.

“Phụt phụt phụt!”

Mũi Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn này bắn thẳng vào ngực, tiến vào trong thân thể ông, nhưng không hề để lại bất kỳ vết thương nào.

Ngay sau đó, Thần Tiễn Thiên Tôn cũng không quay đầu lại mà bước lên bậc thang, toàn thân đều tỏa ra một luồng khí tức ác liệt.

Từ lúc La Chinh đến đây tìm ông đến nay mới chỉ có một canh giờ, vậy mà vị Thần Tiễn Thiên Tôn vốn trầm mặc suốt bao năm nay đã thay đổi hoàn toàn. Ông giống như một chiếc lông vũ trên mũi tên đã cũ, vốn lặng lẽ yên ổn ở lại chỗ này, yên lặng không tiếng động. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông đã mất đi sự sắc bén của mình năm xưa. Chỉ cần có một chút cơ hội, ông sẽ đốt cháy hoàn toàn sinh mệnh của mình!

Thần Tiễn Thiên Tôn lại xuất hiện trước mặt ba nghìn người Yêu Dạ tộc một lần nữa. Trên hai mí mắt ông phủ đầy nếp nhăn, đôi con ngươi dường như muốn bốc cháy. Mặc dù bề ngoài già nua, nhưng vẫn có có thể nhìn ra vẻ anh tuấn lúc còn trẻ của Mộng Thần Tiễn.

“Các vị đều là người được La Chinh cứu khỏi đảo Tù Lung” Thần Tiễn Thiên Tôn thản nhiên nói: “Ta thân là Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc, không quản lý Hình Phạt, nhưng hiện giờ Hình Phạt Vương đã dẫn tộc ta bước vào con đường sai trái, đặc biệt không công bằng. Như vậy cho dù trước đây các vị có tội gì, từ giờ về sau chúng ta không nhắc lại nữa! Ta đặc xá các ngươi vô tội!”

Người của Yêu Dạ tộc tôn sùng trật tự, cho dù các nàng trốn thoát khỏi đảo Tù Lung, nhưng nếu Dao tuyên án rằng các nàng là người có tội thì cuối cùng các nàng vẫn là người có tội.

Cho nên giờ đây Thần Tiễn Thiên Tôn phải thực hiện thủ tục này. Bởi thân là Thiên Tôn, ông vốn có tư cách.

“Bây giờ tộc ta đang bị hai Vương làm hỗn loạn, nếu đã đi theo ta, các vị có biết quá trình này là cửu tử nhất sinh?” Thần Tiễn Thiên Tôn hỏi.

Nghe được lời nói của Thần Tiễn Thiên Tôn, Đại Giới Chủ Thiên Lăng lập tức trả lời: “Vì ngô Vương, chết vạn lần không từ!”

“Ta nguyện vì ngô Vương!” Một Giới Chủ khác đáp lại.

“Ta nguyện!”

“Ta nguyện!”

“…”

Người trong đảo Tù Lung đã chịu đựng tất cả những tra tấn trong đó, vô số lần muốn giải thoát cho tính mạng của mình mà không làm được. Bây giờ có thể đi theo Thiên Tôn, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này, các nàng có phải trả giá bằng cả mạng sống của mình thì cũng sẽ không hề do dự!

Thần Tiễn Thiên Tôn gật đầu, sau đó thấp giọng lẩm nhẩm: “Ngô Vương là vinh quang!”

“Vinh quang là mạng ta!” Giọng của ông dần lớn lên, vang vọng trong hang động trống trải này.

“Dùng sự giết chóc vĩnh viễn để bảo vệ biên cương tộc ta. Dùng sự sát phạt vô tình để bảo vệ sự phồn vinh tộc ta…”

Thần Tiễn Thiên Tôn nói tới đây, những người Yêu Dạ tộc thuộc phái Thánh Thương lúc này cũng bắt đầu mở miệng đọc theo!

Đây là tuyên ngôn của phái Thánh Thương!

Tuyên ngôn của phái Thánh Liên cũng tương tự như vậy. Tất cả đều mở đầu bằng “Ngô Vương là vinh quang, vinh quang là mạng ta”, nhưng câu tiếp theo là “dùng hình phạt công bằng chính trực để giữ trật tự tộc ta…”

Bây giờ Thần Tiễn Thiên Tôn xuất núi, đương nhiên sẽ lấy danh hiệu của Sát Lục Vương để triệu tập càng nhiều người Yêu Dạ tộc dưới ngọn cờ này càng tốt…

Nửa ngày sau…

Dưới sự dẫn dắt của Thần Tiễn Thiên Tôn, rất nhiều người Yêu Dạ tộc đã xuất hiện trong Tử Tuyết giới.

Dọc theo phía bắc của ngọn núi tuyết mênh mông này, đi tiếp khoảng hai mươi nghìn dặm, trước mặt mọi người liền xuất hiện một thánh địa của Yêu Dạ tộc.

Cả Tử Tuyết giới đều được bao trùm bởi làn tuyết dày màu tím, duy chỉ trong thánh địa của Yêu Dạ tộc lại là một vùng màu xanh lá. Những bông tuyết màu tím bay tới chỗ này sẽ nhanh chóng bị hòa tan rồi biến mất.

Bởi vì Tử Tuyết giới ở vùng biên của Đại Giới nên thậm chí ngay cả khoáng sản cũng rất ít ỏi. Thánh địa mạnh nhất trong Đại Giới này cũng cũng chỉ được xếp vào hàng bát phẩm mà thôi. Tòa thánh địa Yêu Dạ tộc trước mặt này chính là tòa thánh địa bát phẩm duy nhất ấy, tên là thánh địa Tử Vân.

Lần này, Yêu Dạ tộc điều động hết đội quân tinh nhuệ trong tộc, nhưng phần tinh nhuệ này cơ bản đều là cường giả và Giới Chủ trong Thần Biến Cảnh, còn thánh địa Tử Vân này chưa hề có bất kỳ động tĩnh gì. Dù sao Thánh chủ trong thánh địa chỉ vừa bước vào Thần Biến Cảnh, hoàn toàn không có tư cách được điều động.

Sau khi Tử Tuyết giới bắt đầu vào mùa đông, từ phương bắc sẽ bùng nổ thú triều với quy mô nhỏ. Thánh địa Tử Vân đứng sừng sững ở nơi này, ngăn cản thú triều kia, cho nên mùa đông hàng năm, thánh địa Tử Vân đều sẽ chuẩn bị võ trang đầy đủ, các kết giới trong tộc đều được mở ra, tất cả các chiến sĩ Yêu Dạ tộc đều sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.

Ở vùng biên giới của thánh địa, hơn mười võ giả Yêu Dạ tộc cầm trường thương trong tay, đứng canh gác sừng sững trên nhà gỗ tinh xảo.

“Nhìn kìa! Đó là cái gì?” Một chiến sĩ Yêu Dạ tộc hét lớn lên một tiếng, trường thương dựng thẳng, chỉ thẳng về chân trời!

Từ đỉnh núi tuyết xuất hiện một đám đen kịt. Bởi khoảng cách quá xa, khó có thể phân biệt nên những chiến sĩ Yêu Dạ tộc này tưởng rằng đó là một đàn chim!

Loài chim có thể vượt qua núi tuyết lớn thì chắc hẳn cũng là loài thú dữ rất lợi hại!

“Cảnh giác!”

“Ù ù…”

Có người Yêu Dạ tộc thổi tù và.

Cây cối trong thánh địa đều bắt đầu đung đưa, từng giọng nói nhanh nhẹn không ngừng xen kẽ trong đó, tiếng dây cung buộc chặt cũng không ngừng vang lên…

“Vèo vèo vèo…”

Ở chỗ sâu trong thánh địa Tử Vân cũng có vài đường ánh sáng lấp lánh bay vụt đến.

Dẫn đầu là một cô gái Yêu Dạ tộc mặc chiến bào màu đỏ, tay cầm trường thương màu máu. Đây chính là Thánh chủ Lưu Sa của thánh địa Tử Vân.

Nàng nhảy lên trên gốc cây đại thụ cao nhất, dõi mắt trông về phía xa, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng màu đỏ thẫm. Rõ ràng nàng đã sử dụng thủ đoạn nào đó.

Nhìn quanh một lúc lâu, trên mặt Thánh chủ Lưu Sa lại có vẻ nghi hoặc.

“Thánh chủ, có phải chim đại bàng Huyết Thi sắp đến đó không?” Một vị trưởng lão của thánh địa ở phía dưới hỏi.

Chim đại bàng Huyết thi là một loài chim lớn rất tàn bạo, nổi tiếng hung ác trong Tử Tuyết giới. Chúng thường hợp thành đàn rồi xuất hiện. Trước kia từng có hơn một trăm con tới cướp đoạt thánh địa Tử Tuyết, gây ra thiệt hại không nhỏ. Nếu thật sự là mấy nghìn con chim đại bàng Huyết Thi thì chỉ sợ hôm nay thánh địa bát phẩm này của các nàng cũng sẽ gặp rắc rối!

Thánh chủ Lưu Sa lắc đầu, vẻ mặt càng lúc càng vô cùng kỳ quái: “Không, không phải… Là một nhóm người Yêu Dạ tộc!”

“Cái gì?” Nghe được lời nói của Thánh chủ, vẻ mặt các trưởng lão trong thánh địa ở phía dưới cũng khá kỳ quặc.

Lúc này, không thể có người Yêu Dạ tộc tới chơi được. Các trưởng lão đều hoài nghi, không biết có phải Thánh chủ nhìn lầm rồi hay không.

Nhưng giọng điệu của Lưu Sa lại càng kiên định hơn. Nàng lại nhìn lại một lần nữa, thậm chí còn có thể phân biệt ra được tu vi của những người đang tới: “Thực lực của các nàng ấy… rất mạnh, hình như trong đó còn có Giới Chủ!”

“Giới Chủ?” Các trưởng lão ở phía dưới đều trợn to hai mắt.

Quả thật trong vũ trụ này có không ít Giới Chủ, tổn cộng cũng có hơn mấy trăm nghìn, nhưng không nên tồn tại trong Tử Tuyết giới bọn họ mới phải.

Điều kiện tiên quyết để một nơi có thể sinh ra Giới Chủ chính là có thánh địa thập phẩm. Thánh địa bát phẩm của bọn họ cho dù có xuất hiện được vài thiên tài tuyệt thế thì sau khi được lựa chọn bọn họ cũng sẽ rời khỏi thánh địa…

Vì thế không ít người trong thánh địa Tử Vân này thậm chí cả đời còn chưa từng gặp được một vị Giới Chủ nào.

“Hình như không chỉ có một người” Vẻ mặt Lưu Sa dần trở nên kỳ quái hơn, đồng thời cũng lộ vẻ cảnh giác.

Tuy rằng đều là người Yêu Dạ tộc, nhưng ai biết nhóm người này đang làm gì? Là địch hoặc bạn còn chưa biết chừng.

“Có mấy vị?” Trưởng lão lại hỏi.

“Tám vị, không chín vị… Từ từ!” Ánh sáng màu đỏ thẫm điên cuồng lập lòe trong đôi mắt Lưu Sa, giọng nói của nàng vô thức to hơn, vẻ mặt cũng càng lúc càng kinh ngạc: “Nhiều Giới Chủ như vậy? Trong đó hình như còn có hai vị Đại Giới Chủ?”

Ở phía dưới Lưu Sa, một đám trưởng lão liền trợn tròn mắt.

Về phần các chiến sĩ Yêu Dạ tộc ở đây thì cứ phải gọi là sững sờ. Bọn họ nhìn chằm chằm vào những đốm đen đang không ngừng phóng to lên ở phía chân trời. Xem ra tốc độ bay của nhóm người này rất nhanh, chẳng bao lâu nữa sẽ tiến vào thánh địa Tử Vân của bọn họ.

“Vậy, làm sao đây?” Một vị trưởng lão vội la lên.

Lưu Sa thu hồi tầm mắt, nhắm chặt hai mắt lại trong chốc lát, sau đó mở to ra, ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt đã tiêu tan. Vẻ mặt nàng đã bình tĩnh trở lại, sau đó liền nhảy xuống khỏi ngọn cây này.

“Có thể làm gì được bây giờ? Cho dù người tới là ai, nếu muốn vào thánh địa Tử Vân của chúng ta thì chúng ta liền kính cẩn nghênh tiếp!”

Đối mặt với một đội ngũ có Đại Giới Chủ, thánh địa Tử Vân bọn họ hoàn toàn không có lựa chọn nào khác ngoài việc cung kính chờ đợi.

“Thánh chủ nói đúng” Các trưởng lão cũng ào ào tập trung, xếp hàng chỉnh tề phía sau Lưu Sa. Cho dù phần thế lực Yêu Dạ tộc đang đến kia có mục đích gì thì thánh địa Tử Vân các nàng cũng không có tư cách can thiệp, vậy nên không cần quá căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận