Bách Luyện Thành Thần

Chương 3078: Ngươi không đủ tư cách

Hiển nhiên trong lòng Phương Vĩ rất xem thường La Chinh, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi gì. Ngược lại, hắn ta kiên nhẫn giải đáp: “có thể nói vùng đất Kiếm Đỗng là nơi tập trung đa số tài nguyên của Thiên Cung, nhưng số tài nguyên này sẽ không được phát cho kẻ vô dụng”Lúc nói đến hai chữ “vô dụng”, hắn ta lại nhấn thật mạnh, giống như đang ngầm chỉ hơn một trăm người trước mắt mình đây.

Không ít người đã khẽ nhíu mày lại, trong đó có cả Phượng Ca.

Người giống như Phượng Ca, Lăng Sương vốn đã có địa vị không thấp trong Thái Nhất Thiên Cung, ngay cả những cường giả ngồi ở vị trí cao cũng không dám tỏ thái độ như thế với họ, hỏi sao họ không khó chịu cho được?

Phương Vĩ chẳng thèm để ý đến sắc mặt của mấy người mới đến này, hắn ta quay người lại chỉ về phía cung điện đồng và nói tiếp: “Vùng đất Kiếm Đỗng có tổng cộng hơn một nghìn một trăm người, trong đó tầng ba có ba mươi người, tầng hai là hai trăm người và tầng một là hơn chín trăm người. Tất cả một nghìn một trăm người này đều được xếp thứ hạng”

“Phương sư huynh, lần trước khi huynh về núi Thái Minh đã đứng hạng 630, không biết bây giờ lên hạng mấy rồi?” Một đệ tử núi Thái Minh cố tình hỏi.

Nghe được câu hỏi này, trên mặt Phương Vĩ toát lên vẻ đắc ý: “Trong trận khiêu chiến tháng trước, ta đã tăng thêm được năm mươi hạng, bây giờ đứng hạng thứ 570”

Phương Vĩ vừa nói xong, trong nhóm người đã vang lên vài tiếng nói.

“Ha ha, còn tưởng lợi hại cỡ nào chứ, chẳng phải hạng hơn năm trăm thì vẫn ở tại tầng một à”

“Chắc tên này ở lại tầng một cả hai mươi năm rồi quá?”

“Chỉ ở tầng một mà cũng không biết ngượng đứng trước mặt chúng ta khoe khoang…”

Trong số các đệ tử mới đến có không ít dòng chính của các núi, mặc dù họ cũng mới gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng giống La Chinh thôi nhưng đã biết rõ về quy tắc nơi đây rồi.

Đãi ngộ nhận được trong ba tầng của cung điện khác biệt như ngày và đêm, thực lực cũng chênh nhau rất nhiều! Ví như Thuần Hiên mà La Chinh từng đánh bại cũng là Hồn Nguyên cảnh có thứ hạng ở tầng một. Thế nên nhóm dòng chính xem thường Phương Vĩ cũng là lẽ thường.

Bị mấy người dòng chính mỉa mai, vẻ tức giận thoáng qua trên mặt Phương Vĩ. Song hắn ta vẫn dằn cảm xúc của mình xuống, nói tiếp: “Cứ cách một tháng, trong vùng đất Kiếm Đỗng sẽ có một cơ hội khiêu chiến. Các ngươi mới vào vùng đất Kiếm Đỗng thì sẽ không phân trước sau, đều xếp ở hạng 1,117. Các ngươi có thể thi đấu với nhau để quyết định thứ hạng, cũng có thể chọn một đối tượng trong tầng một làm đối tượng thi đấu để tăng hạng mình lên. Lưu ý là một trăm kẻ vô dụng đứng cuối cùng sẽ không nhận được tài nguyên gì cả”

Ánh mắt Phương Vĩ lướt qua mấy tên dòng chính kia, cười lạnh: “Những người mới đến, ta không ngại việc các ngươi chọn ta đâu”

Mặc dù Phương Vĩ thuộc tầng một nhưng sau khi những người như hắn ta củng cố vững chắc nền móng của Hồn Nguyên cảnh ở đây rồi thì thường hay tiến vào Bỉ Ngạn Dục Giới. Tín vật Bỉ Ngạn mà họ dung nạp cũng ở Thập Tứ Trọng Thiên, thậm chí còn thuộc trọng thiên cao hơn nữa, thực lực của họ không phải là thứ mà mấy kẻ mới đến như đám người trước mắt so sánh được.

Vừa tiến vào vùng đất Kiếm Đỗng đã khiêu chiến người sống lâu ở đây? Đa số người đều không làm được.

Phương Vĩ thấy mấy người bọn họ không lên tiếng thì lập tức thay đổi thái độ, khí tức dần tăng lên: “Không phải vừa rồi có người xem thường tầng một à? Ban nãy ngươi cũng có nói đúng không?”

Hắn ta vươn tay chỉ vào một đệ tử, người này thuộc dòng chính của núi Thái Thanh.

Dưới áp lực phát ra từ khí tức của Phương Vĩ, tên đệ tử này bèn cúi đầu.

“Ngươi thì sao?” Phương Vĩ lại chỉ vào một đệ tử dòng chính khác: “Có muốn khiêu chiến ta không?”

Đệ tử dòng chính này sầm mặt xuống, lùi về sau mấy bước.

Thấy Phương Vĩ lấn áp đám người mới đến mức họ chẳng dám hó hé một câu, rất nhiều đệ tử trong cung điện đồng khẽ nở nụ cười.

“Phương Vĩ đang bắt nạt người mới…”

“Cũng chịu thôi, mấy người này mới bước vào Hồn Nguyên cảnh nên độ tự tin hay bị lên cao thái quá”

“Họ không biết Hồn Nguyên cảnh chỉ là một cánh cửa, con đường phía sau còn rất dài…”

Các đệ tử trong vùng đất Kiếm Đỗng đều dùng tâm thái của người từng trải trò chuyện với nhóm người mới, tình cảnh này đã diễn ra vô số lần rồi, lần nào cũng phải ra oai phủ đầu người mới một chút.

Cuối cùng, Phương Vĩ chuyển mắt sang người Phượng Ca.

Phượng Ca là hòn ngọc quý trên tay Thái Đích Cung, là một trong hai kiều nữ của Thái Nhất Thiên Cung, và là dòng chính trong số các dòng chính.

Phương Vĩ có lòng muốn lấn át nhóm người mới này, nếu ép được Phượng Ca thì các dòng chính khác cũng chẳng dám nói nhảm.

Vùng đất Kiếm Đỗng không phải là nơi có thể dựa vào quan hệ mà tùy tiện leo lên được!

Phương Vĩ đi đến trước mặt Phượng Ca, nói: “Từng nghe Phượng Ca điện hạ chính là nhân tài kiệt xuất trong Thái Đích Cung, không biết Phượng Ca điện hạ có dám khiêu chiến ta không?”

Vừa nãy Phượng Ca và Lăng Sương chẳng nói một câu nào. Hai người họ không quá đặt nặng vào tài nguyên của vùng đất Kiếm Đỗng, mà cũng không quá coi trọng thứ hạng.

Bảo Phượng Ca của hiện tại đi khiêu chiến Phương Vĩ thì khá miễn cưỡng.

Phượng Ca nhíu mày, theo bản năng nhìn La Chinh ở cạnh mình, các các đệ tử Thiên Cung khác cũng tập trung ánh nhìn trên người hắn.

Họ từng trải qua Hồn Nguyên Đại Thế Giới cùng La Chinh nên biết rõ thực lực của hắn. Nếu hắn giáng lâm Thế Giới Chi Thừa thì e là có thể giết chết phần lớn người của vùng đất Kiếm Đỗng trong tích tắc. Chỉ có điều, Thu Âm Hà cùng với nhóm người dẫn đầu của các núi đã ra nghiêm lệnh là không được nhắc đến chuyện xảy ra trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Vả lại, Thái Nhất Thiên Cung có nhiều người lấy được Hồn Nguyên Chi Linh và đạt đến Hồn Nguyên cảnh như thế hoàn toàn nhờ ơn La Chinh, thế nên họ rất biết ơn hắn.

Có điều, vào lúc thế này, họ vẫn hy vọng La Chinh có thể ra mặt cho họ.

Phương Vĩ thấy Phượng Ca điện hạ không nói gì, hơn nữa tất cả mọi người đều nhìn La Chinh thì thấy hơi lạ. Hắn ta bèn chỉ vào La Chinh và nói: “Xem ra mọi người hy vọng ngươi khiêu chiến ta?”

La Chinh nhìn Phương Vĩ một chút, đôi mắt sáng ngời không chút dao động. Hắn cười nói: “Ta khiêu chiến ngươi?”

“Có dám không?” Phương Vĩ trầm giọng nói.

“Đây không phải là vấn đề có dám hay không” La Chinh đứng chắp tay, hờ hững nói: “Ngươi quá yếu, không có tư cách để cho ta khiêu chiến”

La Chinh vốn không có ý định gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng, nhưng hắn đã là đệ tử Thiên Cung thì vẫn nên làm theo quy định trong Thiên Cung.

Nếu Phương Vĩ không trêu chọc Phượng Ca thì La Chinh đã chẳng nhiều lới, thế nhưng hắn ta cứ muốn chĩa mũi dùi vào Phượng Ca, sao La Chinh có thể khách sáo với hắn ta được?

Nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của La Chinh, mặt Phương Vĩ đột nhiên sầm xuống, tia sáng trong mắt sắc như kiếm, áp lực ập thẳng về phía La Chinh.

Vẻ mặt của hai người sau lưng Phương Vĩ cũng rất khó coi, họ thật không ngờ cái tên mới đến này lại dám mở miệng nói lời ngông cuồng như thế!

Mọi người trong cung điện đồng cũng có biểu cảm hết sức đặc sắc.

“Ha ha, vấn đề đau đầu xuất hiện rồi…”

“Hình như ta từng gặp tên nhóc kia một lần, hắn đã đoạt giải nhất trong Thất Sơn Tiểu Hội!”

“Thì sao? Không nhận rõ thực lực của mình chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi!”

Các đệ tử trong tầng một bàn tán xôn xao.

So ra, các đệ tử đứng ở tầng hai bình tĩnh hơn nhiều. Độ chênh lệch giữa tầng một và tầng hai xa nhau một trời một vực, đa phần những trận phân tranh trong vùng đất Kiếm Đỗng, bọn họ đều không tham dự vào. Ngay cả buổi đón chào người mới hôm nay cũng chẳng có mấy người ra xem, chỉ chừng hai, ba mươi người mà thôi. Có điều La Chinh vẫn thu hút sự chú ý của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận