Bách Luyện Thành Thần

Chương 3080: Thuần Hạo

Người tên Lý Bôi Tuyết này chắc là người mạnh nhất ở vùng đất Kiếm Đỗng, La Chinh thầm nghĩ trong lòngÁnh mắt hắn lướt trên Bài Danh Thạch thẳng một đường xuống dưới, hắn bỗng mở miệng nói: “Ta có một câu hỏi”

“Cứ nói!”

“Ta có thể giải đáp cho ngươi!”

“Có gì thì cứ hỏi thẳng đi!”

Mấy người cũ này đối xử với La Chinh phải nói là quá ân cần, nhưng kiểu ân cần này cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

“Ta có thể khiêu chiến người ở tầng hai không?” La Chinh hỏi.

Lúc hắn đặt ra câu hỏi này, mấy trăm người trong tầng một đều vô cùng kinh ngạc.

Tên nhóc này không uống nhầm thuốc đấy chứ?

Hắn đang hỏi về tầng hai đấy!

Trong cả vùng đất Kiếm Đỗng có tổng cộng hơn một nghìn một trăm người, mà số người ở tầng hai chỉ có hơn hai trăm. Thực lực của những người ở tầng hai so với tầng một chẳng khác nào trời và đất.

“Theo quy tắc thì không được” Phương Vĩ đi đến trước Bài Danh Thạch, đưa tay chỉ vào cái tên nằm cao nhất trong nhóm tầng một: “Người có tư cách khiêu chiến đệ tử tầng hai chỉ có một mình hắn, ngươi phải đánh bại hắn thì mới có thể khiêu chiến người ở tầng hai”

Cái tên mà Phương Vĩ chỉ vào là Thuần Hạo, y chính là người xếp hạng đầu trong tầng một.

Phượng Ca vừa thấy hai chữ “Thuần Hạo” thì ánh mắt bỗng lập lòe lóe sáng. Y chính là con trai lớn nhất của Cầm Phi, mà Thuần Hiên – đệ đệ Thuần Hạo – thì từng bại dưới tay La Chinh trong thân phận là cường giả Hồn Nguyên cảnh.

“Ta biết rồi” La Chinh gật đầu rồi giơ tay lên, chỉ vào người đứng đầu ở tầng hai và hỏi: “Nói cách khác, nếu ta muốn khiêu chiến đệ tử tầng ba thì cũng nhất định phải đánh bại người đứng đầu tầng hai?”

Ngoại trừ các đệ tử Thiên Cung mới đến đây, cả tầng một đều lặng ngắt như tờ. Hầu hết mọi người đều dùng ánh mắt như thể nhìn thằng ngốc mà nhìn chằm chằm La Chinh.

“Vùng đất Kiếm Đỗng chúng ta thu nạp một tên ngốc à?”

“Khiêu chiến tầng ba? Rốt cuộc phải ngốc cỡ nào mới có ý nghĩ đó chứ?”

“Ta ở vùng đất Kiếm Đỗng bao lâu rồi mà đây là lần đầu gặp được người mới đến nói ra lời như thế…”

Tu thành Hồn Nguyên cảnh là một quá trình dài vô cùng vô tận, thực lực của người đang ở giai đoạn tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ chênh nhau rất nhiều. Ba tầng một, hai, ba của vùng đất Kiếm Đỗng đại diện cho ba quá trình tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ đó.

Những người ở tầng ba rất hiếm khi lộ diện, vô cùng thần bí, có người đã gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng rất nhiều năm rồi mà vẫn chưa thấy họ lần nào.

Những người trên đó một khi đột phá thì lúc nào cũng có thể được chọn là Thiên Tiết Độ Sứ, trở thành đại nhân vật đủ để trấn thủ một phương như Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình.

Trịnh Song Kỳ đứng hạng đầu tầng hai đã nhiều năm, nhưng từ bảy năm trước, sau khi khiêu chiến thất bại thì hắn ta không còn khiên chiến người tầng ba nữa.

Mà trong số hơn hai trăm người ở tầng hai, gần như tháng nào cũng có người đến khiêu chiến Trịnh Song Kỳ hòng kéo hắn ta xuống khỏi vị trí đó, song vẫn chưa ai thành công.

Có thể nói, những yêu nghiệt ở tầng ba vốn khinh thường Trịnh Song Kỳ ở tầng hai, mà Trịnh Song Kỳ tầng hai thì đè ép tất cả mọi người bên dưới đến gắt gao…

Thực lực chênh nhau nhiều như thế đấy!

Lúc mọi người xem La Chinh như kẻ ngu đần và định mặc xác hắn thì La Chinh bỗng lên tiếng: “Được rồi, ta quyết định khiêu chiến người này”

Hắn vươn tay ra chỉ vào cái tên được viết cao nhất trong nhóm tầng một – Thuần Hạo.

“Khiêu chiến… Thuần Hạo?” Khóe mắt Phương Vĩ giật giật.

Những người khác cũng nhìn La Chinh với ánh mắt như nhìn quái vật.

Chỉ cần thắng Thuần Hạo là có thể khiêu chiến tầng hai.

Trong tầng một, Thuần Hạo cũng là mục tiêu của đông đảo thiên tài ở đây. Y nổi tiếng vô cùng, thường hay có người khiêu chiến với y.

Song, đa số người dám khiêu chiến đều là các thiên tài đứng trong ba mươi vị trí đầu! La Chinh này chỉ vừa mới gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng thôi, vậy mà đã muốn khiêu chiến Thuần Hạo?

Bọn họ nghi ngờ tai mình bị ù, nghe nhầm rồi…

Có điều, cuối cùng La Chinh cũng đã lựa một đối thủ. Nếu hắn đã muốn chết thì nhóm người cũ bọn họ cũng rất sẵn lòng giúp hắn toại nguyện.

“Thuần Hạo đâu?”

“Hình như mấy hôm nay không ở đây”

“Để ta chuyển lời cho hắn! Có người khiêu chiến hắn, hắn nhất định sẽ trở về!”

Cứ mỗi đầu tháng, tất cả đệ tử trong vùng đất Kiếm Đỗng đều sẽ tụ lại trong cung điện này, đợi người khác khiêu chiến mình. Nhưng bây giờ là giữa tháng, đệ tử khác không có tư cách khiêu chiến, cho nên một vài đệ tử dòng chính chọn đi ra ngoài.

Vào lúc này…

Thuần Hạo cùng đệ đệ Thuần Hiên mới rời khỏi núi Thái Nhất. Vừa vào Long thành, thanh kiếm ngọc đeo bên hông Thuần Hạo bỗng rung nhẹ, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Ngón tay y búng nhẹ trên kiếm ngọc, trên mặt là vẻ lấy làm lạ.

“Đại ca, sao thế?” Thuần Hiên hỏi.

“Có người muốn khiêu chiến ta” Thuần Hạo khó hiểu nói.

“Hì hì, ca ca ngồi ở vị trí này lâu quá, bị nhiều người nhìn như sói đói” Thuần Hiên cười nói.

Chỉ khi đánh bại được Thuần Hạo thì mới có thể khiêu chiến người ở tầng hai. Hiện giờ Thuần Hạo chính là nhân vật hấp dẫn nhất trong tầng một, tháng nào cũng phải ứng phó với ít nhất một trận khiêu chiến nên y đã quen rồi.

“Đệ cảm thấy lúc này có người khiêu chiến ta là rất bình thường?” Thuần Hạo hỏi ngược lại.

Thuần Hiên nghĩ nghĩ rồi vỗ tay một cái, nói: “Không đúng! Bây giờ không phải đầu tháng, họ không có tư cách khiêu chiến đại ca!”

Thuần Hạo gật đầu, suy tư một lát rồi nói: “Hình như Phượng Ca đã về Thái Đích Cung, đám người mới bước vào Hồn Nguyên cảnh kia chắc cũng trở về cả rồi”

Hai mắt Thuần Hiên trợn lên, nhìn Thuần Hạo với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Y nói: “Đại ca, đừng nói là nhóm người mới tiến vào Hồn Nguyên cảnh kia chứ?”

Lúc người mới gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng, đúng là họ có một cơ hội được khiêu chiến bất cứ ai tùy thích. Song, thông thường họ sẽ chỉ so tài với nhau để phân chia thứ hạng, hầu như không có người mới nào chán sống mà đi khiêu chiến người cũ cả, dù là người cũ xếp hạng chót nhất cũng vậy.

“Chắc thế” Thuần Hạo gật đầu nói.

Biểu cảm trên mặt Thuần Hiên không biết nên dùng từ gì để hình dung. Y nói: “Sao lại có người mới ngu ngốc quá vậy? Vừa gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng đã dám khiêu chiến đại ca?”

Thuần Hạo nhàn nhạt lườm Thuần Hiên: “Ta không biết có người mới nào ngu ngốc vậy hay không, ta chỉ biết là có đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng bị thua dưới tay một đệ tử Thiên Cung còn chưa bước vào Hồn Nguyên cảnh”

Bị đại ca nói vậy, Thuần Hiên lập tức không vui: “Đại ca, đó là ngoại lệ. Tín vật Bỉ Ngạn của thằng nhãi kia…”

“Thế nên đừng xem thường bất kỳ một đối thủ nào hết” Thuần Hạo ngắt lời Thuần Hiên: “Nếu ta nghĩ như đệ thì e là đã bị kéo xuống khỏi vị trí đứng đầu từ lâu rồi”

Thuần Hiên thua La Chinh là một nỗi nhục rất lớn, chuyện này vẫn bị Cầm Phi dùng mọi cách ém xuống, ngoại trừ vài người thì chẳng ai biết được cả.

“Đi thôi, theo ta về vùng đất Kiếm Đỗng xem thử” Trong mắt Thuần Hạo lóe lên tia sáng sắc bén, khéo miệng y cong lên: “Thật ra ta cũng rất tò mò, không biết người mới này có biết trời cao đất rộng bao nhiêu mà dám đến khiêu chiến ta?”

Hai người họ nhanh chóng rời khỏi Long thành, hướng thẳng đến vùng đất Kiếm Đỗng.

La Chinh đợi ở tầng một cả nửa canh giờ. Người ở đây nghe nói có người mới dám khiêu chiến Thuần Hạo xếp hạng nhất ở tầng một thì cũng kéo đến xem càng lúc càng đông. Một vài đệ tử vốn đang dạo chơi bên ngoài nhanh chóng chạy về, mà các đệ tử bế quan tu hành cũng lũ lượt xuất quan. Tất cả mọi người đều muốn xem thử người mới ngông cuồng đến cực hạn ấy trông ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận