Bách Luyện Thành Thần

Chương 3159: Biến cố núi Thái Ất

Lăng Sương băng qua khu rừng cây ngọc bích, đi nửa vòng quanh hồ, tới trước mặt lầu các bên hồNàng đẩy cửa sau lầu các, bên trong là một không gian khác.

Vô số ánh kiếm trôi nổi khắp không gian, những đường ánh kiếm này như hợp lại thành hình lốc xoáy, chậm rãi xoay quanh, đây chính là Thái Ất Kiếm Quang danh tiếng lẫy lừng.

Trong núi Thái Ất rất ít người được lão Anh đích thân truyền dạy, mà người có tư cách tu luyện trong không gian này thì chỉ có một mình Lăng Sương.

Sau khi bước vào không gian này, nàng tiến thẳng vào vòng xoáy do ánh kiếm hình thành.

Lão Anh đang lơ lửng ngay chính giữa vòng xoáy, nhìn dáng vẻ của bà hẳn là đang du hành Bỉ Ngạn.

Lăng Sương tới gần, một đường ánh kiếm bay tới bên người nàng. Nàng đưa tay gảy nhẹ lên ánh kiếm, một âm thanh du dương kéo dài lập tức vang lên trong vòng xoáy, âm thanh này có thể làm cho lão Anh trong Bỉ Ngạn cảm giác được.

Nếu là người khác gảy ánh kiếm đánh thức lão Anh, lão Anh nhất định sẽ giận dữ, hơn nữa trong nhiều trường hợp, lão Anh trong Bỉ Ngạn đều sẽ mặc kệ. Nhưng mỗi lần Lăng Sương gảy ánh kiếm, lão Anh đều sẽ lập tức rời khỏi Bỉ Ngạn.

Lăng Sương gảy ánh kiếm xong thì lẳng lặng ngồi xuống trong không gian này, hai tay ôm đầu gối, chờ đợi bà ngoại thức tỉnh, trong lòng cũng chuẩn bị ngôn từ giải thích.

Bà ngoại đã đoán được tâm tư của cháu gái từ lâu, cũng muốn làm chủ cho Lăng Sương, cho nên mới có trận giao phong với Diễm Phi nương nương trên núi Thái Hạo.

Có điều tính tình Lăng Sương tuy nhiệt tình nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ lại cực kỳ nội tâm, cho dù lão Anh sốt ruột cũng không có cách nào.

Khi đó Lăng Sương cũng thích cùng La Chinh xông pha Bỉ Ngạn, căn bản không ngờ lại có một Phượng Ca xuất hiện…

Lúc ở vùng đất Kiếm Đỗng nghe Sầu Tuẫn nhắc nhở, nàng cũng suy nghĩ rõ ràng, mình nên tranh thủ giống như Phượng Ca mới đúng. Nhưng làm sao để mở lời với bà ngoại một cách uyển chuyển cũng là một vấn đề…

Trong lòng nàng rối rắm hồi lâu, chờ khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện đã một nén nhang trôi qua mà bà ngoại vẫn trôi nổi lơ lửng giữa vòng xoáy.

Lăng Sương hơi nghi hoặc, cho dù bà ngoại đang ở trong Bỉ Ngạn thì cũng đã biết là mình tới đây rồi mới đúng, một nén nhang trôi qua còn chưa rời khỏi Bỉ Ngạn, chẳng lẽ là bị mắc kẹt trong khu vực đặc biệt nào đó?

Giống như Ám Vực, thần miếu và một số nơi khác không cho phép tùy ý rời khỏi, tình huống này cũng thường xảy ra trong Bỉ Ngạn.

Lăng Sương nghĩ đến ánh mắt khiêu khích của Phượng Ca, trong lòng hơi khó chịu, dứt khoát ngồi yên chờ đợi.

Lăng Sương chờ nửa canh giờ mới phát hiện trong vòng xoáy ánh kiếm, tình trạng của bà ngoại có vẻ không ổn, thân thể trong ánh kiếm có vẻ mờ nhạt, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Gương mặt đầy nếp nhăn vốn hồng hào, nhưng giờ đã trắng như tờ giấy…

“Bà ngoại!”

Cho dù tu vi của Lăng Sương không được tính là cao nhưng cũng hiểu được bà ngoại đã xảy ra chuyện.

Nàng lại gảy vào ánh kiếm, ánh kiếm phát ra âm thanh chói tai dồn dập vang vọng trong vòng xoáy. Nghe thấy âm thanh này, cho dù chuyện gì xảy ra bà ngoại cũng sẽ tỉnh lại…

Nhưng lão Anh vẫn ở yên một chỗ, không hề nhúc nhích, sắc mặt càng lúc càng trắng, mà tất cả Thái Ất Kiếm Quang trong không gian đều bắt đầu chấn động!

Những Thái Ất Kiếm Quang này đều có thể xem như phân thân của lão Anh, bình thường sẽ được lão Anh thu vào trong cơ thể, nhưng khi lão Anh tĩnh tu ở đây sẽ thả hết Thái Ất Kiếm Quang ra ngoài.

Lăng Sương rất quen thuộc những ánh kiếm này, chúng chấn động, kêu gào, tựa như cảm nhận được lão Anh đang gặp nguy hiểm, chúng thấp giọng khóc lóc với Lăng Sương, nức nở rấm rứt…

“Bà ngoại, bà ngoại…”

Cảnh tượng trước mắt nhắc nhở Lăng Sương rằng Lão Anh đang gặp phiền toái.

Nàng tiến lên hai bước, nhận ra mình không thể tới gần bà ngoại, mỗi một lần bà ngoại thức tỉnh đều sẽ tự mình bước ra khỏi vòng xoáy.

Lăng Sương suy nghĩ, lại xoay người đi ra khỏi lầu các, chui ra khu rừng cây ngọc bích, bóp nát từng tấm bùa truyền âm.

Không bao lâu sau, trong các cung điện trên núi Thái Ất, từng tia sáng bay thẳng lên tới đỉnh núi, tập trung ngoài khu rừng. Những người này đều có khí tức cường đại, đều là trụ cột trên núi Thái Ất, đi đầu là Lâm Chiến Đình. Tuy nhiều người nhưng chỉ có dăm ba người có tư cách bước vào rừng cây ngọc bích mà thôi, Lâm Chiến Đình là một trong số đó.

Sau khi nghe được thông báo của Lăng Sương, Lâm Chiến Đình lập tức đi vào rừng cây ngọc bích mà không chút do dự.

Ngoài Lâm Chiến Đình còn có hai người khác cũng tiến vào rừng cây ngọc bích.

Lăng Sương vốn muốn theo vào, nhưng chỉ bước được một bước đã cảm thấy vô cùng nặng nề.

Ngay cả tồn tại như bà ngoại khi đi vào tầng cao nhất của Bỉ Ngạn cũng không thể tránh khỏi vận mệnh như vậy?

Nàng sợ hãi, sợ hãi khi mình tiến vào sẽ nhìn thấy một cái xác không có linh hồn, sợ hãi nhìn thấy bà ngoại bỏ mạng ngay trước mặt mình.

Trong lòng Lăng Sương tràn ngập sợ hãi, chợt có một đôi tay ôm lấy nàng từ phía sau.

“Dì Bình…” Lăng Sương bật khóc.

“Đừng sợ, không sao” Dì Bình nhìn rừng cây ngọc bích, an ủi nàng: “Lão Anh sẽ được trời phù hộ, nhất định sẽ bình an vô sự rời khỏi Bỉ Ngạn”

Thật ra đã đạt đến đẳng cấp như lão Anh, cho dù vào Bỉ Ngạn cũng khó mà bỏ mạng, linh hồn của những cường giả như họ đã đạt đến một đẳng cấp khác…

Chẳng lẽ trong Bỉ Ngạn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Trong lòng dì Bình có rất nhiều suy đoán, nhưng vẫn chưa biểu lộ, chỉ nhẹ giọng an ủi Lăng Sương.

Qua một lúc lâu, Lâm Chiến Đình mới đi ra khỏi rừng cây ngọc bích.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ấy, trong lòng Lăng Sương thoáng tuyệt vọng, sau đó nghe ông ấy nói: “Hẳn là lão Anh đã bị mắc kẹt, tình hình nguy cấp, nhưng có lẽ lão Anh hiện đang gắng gượng chống đỡ, không biết có thể chống đỡ bao lâu, ta phải tới Thái Đích Cung một chuyến!”

Bảy ngọn núi của Thái Nhất Thiên Cung kết nối chặt chẽ, đặc biệt là núi Thái Nhất và núi Thái Ất, lão Anh xảy ra chuyện như vậy nên thông báo cho Đông Hoàng đầu tiên.

Dì Bình, Lăng Sương và các cường giả núi Thái Ất đều mang vẻ mặt nặng nề, nhìn Lâm Chiến Đình rời đi.



Trong Tâm Lưu kiếm phái, mấy ngày nay Khê Ấu Cầm vô cùng thỏa mãn, ít nhất có La Chinh ân cần chu đáo làm bạn bên mình, ngay cả Ninh Vũ Diệp cũng rất chăm lo cho nàng, bầu không khí trong đình viện độc lập hài hòa hơn bao giờ hết.

Ninh Vũ Điệp từng đề nghị Khê Ấu Cầm đi vào thế giới trong cơ thể, trong hoàn cảnh tốc độ thời gian trôi qua nhanh hơn, nàng có thể sinh con sớm hơn, nhưng bị Khê Ấu Cầm từ chối, nàng cũng không muốn khoảng thời gian này trôi qua nhanh chóng…

“Khư Khí Bổ Thai đan, hai trăm vạn Thần Tinh, có thể bồi dưỡng Tiên Thiên Chi Khí…”

“Địa Thọ đan, năm mươi vạn Thần Tinh, cho dù không tu luyện, không vào Chân Thần cảnh cũng có được tuổi thọ trăm vạn năm…”

“Kỳ Phú Tạo Hóa đan, năm trăm vạn Thần Tinh, có thể nâng cao thiên phú tu luyện…”

“…”

Tiểu Nhân bày số thuốc mình mua được ra trước mặt La Chinh.

Sau khi biết được hiệu lực của đống đan dược này, La Chinh cũng tấm tắc lạ kỳ, khởi điểm ở thế giới mẹ quả thực cao hơn Thần vực rất nhiều, hơn nữa những đan dược này dùng để bổ thai cũng không có tác dụng phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận