Bách Luyện Thành Thần

Chương 2114: Huyết mạch trong hoang cốt

Từ trước đến giờ hai tỷ đệ chưa gặp phải chuyện như thế này bao giờNhất là Tiểu Vân, nàng rất rõ ràng sức mạnh của mình khủng khiếp tới mức nào.

Mấy năm nay, dựa vào những hoang cốt kia mà nàng không ngừng trưởng thành, còn thiên phú của nàng thì có thể đảm bảo bản thân nàng có thể sử dụng triệt để sức mạnh trong hoang cốt.

Trong những hoang thần cùng cảnh giới, rất hiếm người có thể vượt qua nàng.

Thế mà thanh niên này chỉ dùng một tay mà có thể cản lại một kích gần như toàn lực của nàng.

Hắn chưa từng tu luyện hoang thần… Nếu quả thực hắn tu thành hoang thần thì sẽ kinh khủng đến cỡ nào?

Tiểu Vân thu nắm đấm lại, vầng sáng màu vàng nhạt bao bọc bên ngoài cơ thể nàng hơi lấp lóe, thân thể cũng bắt đầu liên tục thu nhỏ lại… Cuối cùng khôi phục hình dáng của bản thân.

Nàng nhặt quần áo của mình lên, chậm rãi bước về phía La Chinh, trong ánh mắt khi nhìn hắn có thêm một chút kính sợ và ngờ vực.

Nhân vật như vậy tuyệt đối không thể nào là hạng người vô danh, thế mà hắn lại hoàn toàn không biết gì về hoang thần hay thế giới này. Người này thật sự quá kỳ lạ.

“Ngươi… rốt cuộc ngươi tới từ nơi nào?” Tiểu Vân buột miệng hỏi, lòng hiếu kỳ của nàng đã bị gợi lên.

“Có thể không nói không?” La Chinh đáp lại.

Tiểu Vân nhếch miệng lên. Nàng cũng đã đoán rằng La Chinh sẽ không dễ dàng để lộ ra, bèn hỏi câu khác: “Vậy mục đích mà ngươi tới nơi này là gì?”

“Mục đích…” La Chinh trầm ngâm một chút.

Hắn bị mẫu thân ném tới đây…

Bây giờ, La Chinh cũng dần dần rõ ràng về thân thế của bản thân và thứ mà hắn phải đối mặt.

Nếu nói tới mục đích… Trong hai mắt của hắn lấp lánh ánh sáng bức thiết: “Mục đích là phải trở nên mạnh hơn nữa”

Phù Sơ bỗng nhiên nói chen vào: “Xem ra kẻ địch của đại tiên ngài rất cường đại”

“Tại sao ngươi lại nói như vậy?” La Chinh hỏi.

“Ngài đã lợi hại như vậy rồi mà còn muốn trở nên hùng mạnh hơn nữa, vậy chỉ có thể là nguyên nhân này” Phù Sơ nhún vai đáp.

La Chinh không phản bác lại. Từ khi mẫu thân kể cho hắn nghe về mọi chuyện, hắn mới thật sự ý thức được đối thủ của mình là kẻ mạnh xưa nay chưa từng có. Chỉ một tên Mục Hải Cực, một tên Đông Phương Thuần Quân đã là ngọn núi lớn mà hắn không thể vượt qua rồi, huống chi đối thủ ẩn núp bên trong Thần vực e rằng không chỉ có thế!

Hắn phải trở nên mạnh hơn nữa, điều này vô cùng cần thiết.

“Thế thì hãy tu luyện hoang thần đi. Ta có thể dạy ngươi phương pháp tu luyện” Tiểu Vân mặc lại bộ quần áo vải thô kia, thản nhiên nói.

La Chinh hơi nhíu mày, đúng là hắn có ý định tu luyện hoang thần.

Khi trông thấy những hài cốt khổng lồ khó mà tưởng tượng nổi ở dưới đáy hỗn độn, La Chinh đã bị chấn động mạnh.

Hơn nữa, khi ở bên trong vùng đất Đạo Tranh, La Yên cũng triệu hồi “Oa Ảnh” khổng lồ ra. Trong lòng La Chinh có một suy đoán mơ hồ rằng, có khi nào sinh linh bên trong hỗn độn hoặc thế giới mẹ đều có thể biến thành khổng lồ như vậy không?

Những gì mà Tiểu Vân thể hiện càng khẳng định phỏng đoán của La Chinh hơn.

Nếu như thế giới dưới đáy hỗn độn thật sự lấy tu luyện hoang thần là chủ yếu, vậy La Chinh cũng có lòng tin rằng bản thân mình sẽ lấy được cách thức tu luyện hoang thần.

Chỉ là hắn chưa quen cuộc sống ở đây, thế giới này phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.

Chỉ một Tiểu Vân ở trong một bộ lạc xa xôi đã có thực lực như vậy rồi, nếu hắn không cẩn thận bại lộ chuyện gì ra, hoặc là trêu chọc phải kẻ nào đó thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Trong vũ trụ, hắn có thể nhận được sự che chở của phụ thân mình, trong Thần vực còn có Vũ Thái Bạch và mẫu thân, còn ở đây hắn chẳng có gì cả.

“Có thể” La Chinh vừa cười vừa nói.

“Nhưng có điều kiện” Trên mặt Tiểu Vân lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

“Điều kiện gì?” La Chinh tò mò hỏi.

“Hãy dạy Phù Sơ cách thức tu luyện chân nguyên” Tiểu Vân mở miệng nói.

“Tỷ tỷ…” Phù Sơ đứng bên cạnh ngây ngẩn cả người.

Từ thuở nhỏ Phù Sơ đã bị vận rủi bám lấy, tất cả kỳ kinh bát mạch trên người hắn đều bị phong ấn, không thể nào tu luyện hoang thần được.

Vì thế, mọi tài năng của cậu ta chỉ có thể vận dụng vào các ý đồ xấu.

Giống như chuyện tiến vào đồng hoang Vạn Cổ, đây không phải lần đầu tiên cậu ta làm, mà lần nào cũng có thu hoạch. Nhưng bởi vì nó quá nguy hiểm nên Tiểu Vân không cho cậu tiến vào bên trong.

“Có thể, nhưng ta chỉ truyền cách thức thôi, không nhận đồ đệ” La Chinh thản nhiên nói.

Chuyện trao đổi này rất công bằng.

***

Người luyện thể trong Thần vực không phải là chính yếu. Dù sao ba nghìn thần đạo đều là thần thông do Xi Vưu để lại cho Thánh tộc, ngoại trừ sức mạnh thần đạo ra, giữa các thần đạo khác và người luyện thể rất khó phù hợp với nhau.

Trong đó, cách thức luyện thể chủ yếu là Đạo Đài Bát Trọng, Thần Đài Cửu Tinh.

Nhưng cách thức tu luyện của loại luyện thể như hoang thần lại mở ra một con đường khác, tạo dựng một bộ hệ thống khác.

“Bên trong hoang cốt này có tích chứa sức mạnh hoang thần, thật ra đó là một loại truyền thừa” Tiểu Vân nói.

“Truyền thừa?” Trên mặt La chinh đầy vẻ nghi hoặc.

“Ừm” Tiểu Vân lạnh nhạt đáp lại: “Những hoang cốt này đều do các cường giả mạnh nhất thời viễn cổ để lại. Trải qua hàng trăm triệu năm lắng đọng, sức mạnh trong đó không chỉ không biến mất mà trái lại chúng ngưng kết bên trong xương cốt, biến thành hoang cốt. Vì thế mới nói, sức mạnh của chúng ta đều được truyền thừa từ những cường giả thời thượng cổ”

Nghe thấy lời giải thích như vậy, La Chinh mới hiểu được.

Vô số hài cốt tập trung ở dưới đáy hỗn độn, bên trong đống hài cốt này có rất nhiều người là đại năng, vì thế mới tạo ra được phương pháp tu luyện đặc biệt như vậy.

“Trong khúc hoang cốt trong tay ngươi tích chứa sức mạnh hoang thần, ngươi có thể hấp thu nó” Tiểu Vân nói: “Đến khi những sức mạnh hoang thần này thấm vào mỗi một tấc thân thể, thấm vào từng cái xương của ngươi mới được”

Thấm vào từng cái…

La Chinh nhớ tới lúc mình mới tu luyện võ đạo.

Mục tiêu của bản thân chính là gột rửa, bài trừ hoàn toàn tạp chất bên trong thân thể.

Nhưng sử dụng cách tu luyện hoang cốt này thì lại đi con đường ngược lại, phải để sức mạnh của hoang cốt hoàn toàn thẩm thấu vào cơ thể.

“Đây chỉ là hoang cốt cấp thấp nhất, vì thế đối với ngươi mà nói không có bất cứ bài xích nào, một số hoang cốt cường đại sẽ không dễ hấp thu như vậy đâu” Tiểu Vân lại bổ sung.

“Còn có một vài hoang cốt cường đại hơn ư?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Vân lộ ra bộ dáng đó là chuyện đương nhiên, khẽ cười nói: “Đương nhiên rồi, trong đồng hoang Vạn Cổ tồn tại rất nhiều loại hoang cốt, chủ nhân của một vài hoang cốt khi còn sống cực kỳ cường đại. Cho dù sau khi họ chết hàng trăm triệu năm hay hàng tỉ năm, bên trong hài cốt của bọn họ vẫn tích chứa sức mạnh, không bao giờ biến mất. Loại hoang cốt tích chứa sức mạnh này mới thật sự cường đại. Nhưng sức mạnh của những hoang cốt kia chỉ truyền thừa cho con cháu đời sau của mình, nhất định phải có huyết thống của bọn họ”

“Dung hợp hoang cốt còn cần huyết thống ư?” Hai mắt La Chinh sáng lên.

Tiểu Vân gật đầu: “Mấy năm trước, ta từng đào được hai khúc hoang cốt có chứa huyết thống của Xi Vưu. Loại hoang cốt này, người như ta không thể nào hấp thụ được, chỉ có thể bán đi hoặc dùng để đổi lấy hoang cốt phổ thông…”

Nói tới đây, trên mặt Tiểu Vân lộ vẻ tức giận. Nên trong mỗi hoang cốt sẽ tích chứa sức mạnh khác nhau, hiệu quả mà nó phát huy ra cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng còn huyết thống thì từ khi sinh ra đã định trước rồi.

Tiểu Vân dùng hai khúc hoang cốt huyết thống Xi Vưu đổi được mấy chục khúc hoang cốt bình thường, mới gây dựng được trụ cột vững chắc cho bản thân, thoáng cái luyện thành hoang thần. Chỉ là bây giờ khi nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy mình lỗ nhiều hơn lãi.

(Hết tập 127)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận