Bách Luyện Thành Thần

Chương 3607: Bắt được

Khi mọi người thấy ánh sáng đỏ trong nhiều đôi mắt như vậy, trong lòng đều run sợ. Ánh sáng đó kia cực kỳ trí mạng, chỉ cần bị nó soi đến thì sẽ hóa thành một đống bụi. Nhiều đôi mắt phóng ra ánh sáng đỏ như vậy, phải né tránh như thế nào?“Lui về phía sau!” Sau khi La Chinh thấy những đôi mắt kia, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề.

Đám người Dực Vương, Phục Hy, Nữ Oa, thợ săn Bất Hủ và người áo đen nhanh chóng rời khỏi cánh cửa kia, nhanh chóng rút lui về hai bên rìa đài Thanh Thiên.

Tuy bọn họ trốn như vậy không thoát khỏi phạm vi soi chiếu của ánh sáng đỏ, nhưng sau khi kéo giãn khoảng cách chung quy cũng có đường sống để tránh né.

Ngay cả Thiên Truyền cũng lùi về phía sau với bọn họ, chỉ có La Chinh không lùi lại.

Hắn không chỉ không lùi mà ngược lại còn tiến về phía trước.

Vì an toàn của những người khác, hắn phải dẫn người khổng lồ màu đen này sang bên khác của đài Thanh Thiên để chiến đấu và giải quyết.

“Vù, vù, vù, vù…”

Bởi vì có rất nhiều mắt, lần này quá trình tích góp ánh sáng đỏ của người khổng lồ màu đen càng chậm chạp hơn.

Mà La Chinh đã nhân thời gian này phát động công kích!

“Phá cho ta!”

La Chinh nhảy lên một cái, trường thương quét một vòng, không ngừng đâm về phía thân thể người khổng lồ màu đen.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Lúc trước La Chinh còn sợ ánh sáng Phá Diệt bên trong đá thánh bị tiêu hao hết, mỗi một lần ra tay đều cố gắng chuẩn xác nhất có thể, không dám lãng phí chút nào.

Bây giờ đã có thế quyết đánh đến cùng, La Chinh cũng không để ý nhiều như vậy.

Từng đường thương màu trắng vạch qua không gian chạy thẳng tới người khổng lồ màu đen.

Cái đầu màu đen lúc trước hành động rất chậm chạp, chỉ có thể làm một cái bia sống cho La Chinh đánh, bây giờ sau khi có được thân thể nó đã là một thể nguyên vẹn, dưới sự khống chế của Mạch phủ tướng lại linh hoạt vượt quá sức tưởng tượng!

Đường thương mà La Chinh đâm ra giống như một tấm lưới màu trắng sáng lên, gần như bao phủ toàn bộ chỗ hiểm của người khổng lồ màu đen, lượt công kích này La Chinh định đâm mù hơn hai mươi cặp mắt của người khổng lồ màu đen.

Nhưng chớp mắt thấy những đường thương này đến gần, người khổng lồ màu đen kia nhẹ nhàng bước sang bên một bước.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”

Đường thương xuyên ra mấy chục lỗ thủng trên thân người khổng lồ màu đen, nhưng chỉ có một con mắt ở ngực bị xuyên thủng.

Đối với kết quả này, La Chinh cũng không bất ngờ.

Được Thiên Truyền xem trọng như vậy, Mạch phủ tướng trong Nhân Linh Môn tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, đối thủ như vậy nếu có thể dễ dàng giải quyết mới là chuyện kỳ quái.

“Vù, vù, vù…”

La Chinh tuy đâm xuyên qua được một con mắt, nhưng trên thân người khổng lồ màu đen có rất nhiều cặp mắt đang mở ra, đồng thời ánh sáng màu đỏ tích trữ đã lâu cũng bắn ra.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Hơn bốn mươi chùm tia sáng màu đỏ từ trên thân người khổng lồ màu đen bắn ra!

Người khổng lồ màu đen không ngừng chuyển động, những chùm tia sáng màu đỏ kia cũng càn quét khắp nơi không theo quy tắc nào cả.

Những chùm tia sáng này vẫn luôn kéo dài đến bên ngoài đài Thanh Thiên sau đó mới biến mất, tất cả mọi người bên trong đài Thanh Thiên đương nhiên đều không trốn thoát.

“Tản ra!” Dực Vương phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp.

Nó giương hai cánh ra bay lên không trung, tư thế quái dị khiến nó nhìn qua giống như một vũng nước chảy dập dềnh đón lấy những chùm tia sáng kia.

Phục Hy, Nữ Oa, Đông Hoàng và những người khác thi triển thần thông khác nhau né tránh những chùm tia sáng kia.

“Chít chít…”

Hình thể hơi nhỏ của Thắng Thiên Thử Vương vốn là có ưu thế rất lớn, nhưng hướng đi của những cột sáng kia và thế tới không có quy luật nào, có lúc rõ ràng là một cột sáng hướng xuống dưới đột nhiên biến đổi phương hướng, Thắng Thiên Thử Vương không thể né tránh, hai chân bị ánh sáng đỏ soi đến.

Đến khi nó nhảy lên, chân cũng đã hóa thành tro bụi…

Mắt thấy thân thể Thắng Thiên Thử Vương ngã về sau, Huyết Lang ở cách đó không xa bỗng đưa tay, một sợi tơ nhện nhỏ đến mức không thể thấy rõ đã khoác lên người Thắng Thiên Thử Vương, nâng nó lên.

Tuy Huyết Lang cứu được Thắng Thiên Thử Vương một mạng nhưng bên cạnh gã có một chùm sáng màu đỏ khác lóe lên, trực tiếp lướt qua bên cạnh thân thể của gã. Thân thể vốn hoàn chỉnh của gã cũng chỉ còn lại một nửa, nửa kia nghiễm nhiên đã hóa thành tro bụi.

Cũng may hình thái của bản thân Huyết Lang cực kỳ đặc thù, thân thể của gã vốn chính là mạng nhện đan xen mà thành, sau khi mất đi nửa người, thân thể của gã phát ra một tràng tiếng “xì xì xì”, phần thân thể biến mất lại một lần nữa được bện ra.

Có điều so với trước đây gã lại lùn hơn không ít, sắc mặt cũng hơi tái nhợt…

Tình huống của đám người áo đen bên kia càng tệ hại hơn!

Thủ lĩnh áo đen còn có sức tự vệ, những người áo đen khác đối mặt với chùm tia sáng màu đỏ bay múa lung tung gần như không có sức chống cự, hơi lơ là một tí đã bị chùm tia sáng màu đỏ quét trúng rồi hóa thành một đống cát bụi.

Mặc dù sau khi né tránh, thủ lĩnh áo đen đã cố hết sức cứu giúp tộc nhân của mình, nhưng đối mặt với nhiều cột sáng màu đỏ như vậy càn quét sao hắn ta cứu nổi? Chớp mắt một cái đã có ba tên áo đen chết đi…

“Vèo!”

Một chùm tia sáng màu đỏ chiếu tới, La Chinh bước nhanh lao về phía trước đâm một nhát, sau khi nằm rạp xuống lại nhảy vọt lên.

“Vèo!”

Ánh sáng Phá Diệt biến thành đường thương chính xác đâm vào chân người khổng lồ màu đen, đâm thủng một con mắt màu đỏ trên đùi.

Sau khi đâm hỏng con mắt màu đỏ này, La Chinh lại một lần nữa xoay người, trong thời gian ngắn leo lên độ cao mấy nghìn trượng, gần như ngang với người khổng lồ màu đen. Người khổng lồ màu đen và La Chinh ở giữa không trung nhìn nhau một lát, mắt thấy một chùm tia sáng màu đỏ trong đó sắp bắn ra, trường thương của La Chinh rung lên một cái lại đâm thủng.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”

La Chinh dùng phương thức rơi tự do rơi xuống, lúc rơi xuống đồng thời không ngừng đâm ra những đường thương màu bạc, liên tục xuyên thủng mắt trên thân người khổng lồ.

Tuy người khổng lồ màu đen sẽ mọc lại mắt một lần nữa, nhưng hắn cố gắng hết khả năng phá hủy những đôi mắt kia để có thể giảm bớt chùm tia sáng màu đỏ, cũng có thể giúp những người khác bớt áp lực.

Trên một đài Thanh Thiên khác, Mạch phủ tướng nhìn La Chinh như con rệp nhảy tới nhảy lui, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng.

Tốc độ của tên này rất nhanh, nhưng tốc độ nhanh chậm cũng chỉ là tương đối thôi. La Chinh có thể vòng quanh người khổng lồ màu đen phát ra một chuỗi công kích liên tiếp chỉ là vì Mạch phủ tướng chưa đánh nghiêm túc.

“Sâu bọ đáng ghét” Mạch phủ tướng lạnh lùng nói.

Sau đó hắn ta đột nhiên khoát tay, người khổng lồ màu đen làm ra động tác giống hắn ta y như đúc. Người khổng lồ kia không hề chậm chạp dù mang hình thể to lớn, trên thực tế động tác của nó gần như đồng bộ với Mạch phủ tướng.

Mạch phủ tướng nhìn vào nơi hư không trước người, im lặng khoảng hai hơi thở, đột nhiên lăng không tóm lấy như bắt một con ruồi bọ.

Tay phải của người khổng lồ màu đen kia cũng tóm về phía trước, tốc độ nhanh đến không tưởng tượng nổi!

La Chinh đang chuyên tâm đâm thủng những con mắt kia đồng thời cũng cảnh giác với cái tay của người khổng lồ màu đen, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được người khổng lồ màu đen nhìn qua không có vẻ gì là nhanh nhẹn kia lại có thể đạt được tốc độ nhanh thế này.

Chờ đến khi hắn kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm, người đã bị bàn tay khổng lồ màu đen kia bắt lấy.

“Kết thúc, chết đi”

Giọng nói của Mạch phủ tướng từ miệng người khổng lồ màu đen truyền tới.

Hắn ta nói bằng ngôn ngữ loài người, đám người Phục Hy, Nữ Oa đang né tránh ở phía xa đương nhiên nghe thấy. Thấy La Chinh bị người khổng lồ màu đen túm trong tay, trên mặt bọn họ lập tức hiện ra vẻ bối rối.

“Vù!”

Lòng bàn tay của người khổng lồ màu đen cũng có một con mắt, ánh sáng đỏ trong con mắt kia lập tức bắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận