Bách Luyện Thành Thần

Chương 3715: Cá lớn nuốt cá bé

Đây là một cuộc giằng co giữa người lớn và trẻ nhỏ, sức mạnh đôi bên chênh lệch chừng vài cấp bậc. Dù vậy, những người trong Lê Sơn vẫn không chịu từ bỏ…“Đi xuống cho ta!”

Phục Hy đột nhiên đánh xuống dưới chân. Ký hiệu bát quái đen trắng chấn động một cái, bùng phát uy năng cực lớn. Cho dù điểm dùng lực dưới chân hắn ta là do Mạc tạo nên thì cũng đã có dấu hiệu bị hủy hoại.

Những Bất Hủ cảnh khác cũng như vậy. Đối mặt với sức mạnh gần như không thể chống trả, bọn họ không giữ lại một chút gì cho bản thân mình. Bất kể là huyết mạch hay là tín vật Bỉ Ngạn, tất cả đều được lấy ra sử dụng!

Sức mạnh hướng xuống dưới tăng vọt lên…

Xu thế bay lên lại bị nghịch chuyển, Lê Sơn lại bắt đầu chậm rãi chìm xuống.

Mấy chục nghìn Tà Thần vẫn kéo xiềng xích lên cao.

Một Tà Thần trong đó không có xiềng xích, hắn ta khoanh tay nhìn xuống bên dưới: “Các vị thật vất vả, đáng tiếc một chút giãy giụa này đã định là vô dụng…”

Nói xong, hắn ta vươn tay quơ xuống bên dưới.

“Rào…”

Lê Sơn hơi chấn động một chút. Ngay sau đó nó lập tức ngừng rơi xuống, sau đó lại chậm rãi bay lên.

Tà Thần có thể trực tiếp di chuyển bất cứ không gian nào, kể cả Lê Sơn. Đối với Tà Thần, dùng mấy chục nghìn phân thân nhấc bổng Lê Sơn lên chẳng qua chỉ như một trò chơi!

“Phục Hy tiền bối, để Nguyên Thủy Thiên Tôn giáng lâm!” La Chinh truyền âm cho Phục Hy.

“Ta, ta đã thông báo về tình hình của Lê Sơn, Nguyên Thủy Thiên Tôn còn đang nghĩ cách!” Phục Hy đáp.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chỉ là một Bất Hủ cảnh mà thôi. Có lẽ thực lực của ông mạnh hơn các Bất Hủ cảnh tại Lê Sơn một ít, nhưng vậy thì có tác dụng gì? Thêm sức mạnh của một vị Bất Hủ cảnh cũng không thể xoay chuyển tình thế…

“Cứ để ông ấy giáng lâm trước đi!” La Chinh thúc giục.

Đầu óc Phục Hy còn đang hỗn loạn, bây giờ hắn ta chỉ muốn vắt cạn sức lực của mình liều mạng một phen. Nghe La Chinh thúc giục như vậy, hắn ta lập tức kích hoạt Vòng Tròn Giáng Lâm…

“Ù!”

Một tia sáng vàng phóng lên, Nguyên Thủy Thiên Tôn giáng lâm tại Lê Sơn.

Bởi vì vẫn luôn giao lưu thông qua Vòng Tròn Giáng Lâm, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng hiểu sơ sơ về những chuyện mà Lê Sơn đang gặp phải. Bây giờ sau khi giáng lâm, thấy Lê Sơn nguy nga sừng sững đang bay lên cao, trên mặt ông vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc. Tình hình còn tệ hơn ông tưởng tượng…

“Viện quân từ Bỉ Ngạn tới?”

Giọng nói của Tà Thần vang lên từ không trung. Hắn ta có thể nhìn ra trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn có sức mạnh phi phàm, khí tức trên người ông lão này không hề thua kém Thông Thiên giáo chủ.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn Tà Thần, chỉ nói: “Mầm tai họa!”

Mắng xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn tức khắc biến mất…

Ông trở về Bỉ Ngạn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lâm trận lùi bước khiến Tà Thần hơi hoang mang. Ông lão trông có vẻ rất lợi hại này hóa ra lại nhát gan như vậy? Chưa đánh đã chạy?

La Chinh và Phục Hy cũng không nói nên lời. Rốt cuộc Nguyên Thủy Thiên Tôn đang có ý định gì?

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Phục Hy bỗng trở nên kỳ quái: “Này, này…”

Vòng Tròn Giáng Lâm lại phát sáng.

“Ầm!”

Phục Hy thấy tình thế bất ổn, tức khắc ném văng Vòng Tròn Giáng Lâm.

Sau đó trong Vòng Tròn Giáng Lâm chợt phóng ra một luồng khí tức quỷ dị, một quái vật khổng lồ xuất hiện trên Lê Sơn. Quái vật khổng lồ này chính là Hầu Linh Vương!

Nguyên Thủy Thiên Tôn là người từng trải, biết rõ thế giới mẹ là vùng đất sơ khai nên rất khó đối phó. Dưới tình thế cấp bách, ông chỉ có thể tìm tới Hầu Linh Vương.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn chỉ định thử một lần, không ngờ Hầu Linh Vương lại cực kỳ nhiệt tình. Vừa nghe nói La Chinh gặp nguy hiểm, nó đã lập tức đồng ý mà không chút do dự.

Ban nãy Nguyên Thủy Thiên Tôn giáng lâm là để xem xét tình hình, sau đó bèn giao Vòng Tròn Giáng Lâm cho Hầu Linh Vương.

“Ngươi chính là âm ám thể của thế giới?” Hầu Linh Vương nhìn Tà Thần và hỏi.

Những tâm trạng tiêu cực tại thế giới trong cơ thể cũng không phải thứ gì mới mẻ. Tứ Linh Môn đã tạo ra hết thế giới này đến thế giới khác, đương nhiên từng gặp rất nhiều. Nhưng Hầu Linh Vương chưa bao giờ quan tâm những thứ như vậy, chỉ là nó từng khiêu chiến với rất nhiều âm ám thể của thế giới, cho nên vừa nhìn một cái đã nhận ra lai lịch của Tà Thần.

“Ngươi là cái gì?”

Các Tà Thần nhìn Hầu Linh Vương, vẻ cuồng vọng trên mặt chúng đã đồng loạt tiêu tan.

Ánh mắt của Tà Thần cũng vô cùng sắc bén. Hắn ta cảm nhận được một luồng khí tức khó tả trên người con vượn khổng lồ không giống bình thường này, sự cường đại của nó đủ để hắn ta phải ngước nhìn!

Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều không thể khiến hắn ta có cảm giác này, nhưng con vượn khổng lồ này lại làm được…

Đây là sinh linh gì vậy!

Không chỉ có Tà Thần nghi hoặc về điều này. Trên Lê Sơn còn có rất nhiều Thánh Hồn cảnh, bọn họ đều nhìn Hầu Linh Vương bằng ánh mắt khó tin. Sự cường đại trước nay chưa từng có này khiến nội tâm bọn họ chấn động kịch liệt.

“Ha…”

Hầu Linh Vương nhếch miệng cười, không để ý tới Tà Thần.

Trong mắt nó, một thế giới âm ám thể của một hồ năng lượng chẳng là cái thá gì. Nếu bây giờ muốn tiêu diệt thì vẫn tương đối khó khăn. Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nhờ vả, nó vẫn sẽ giải quyết vấn đề bằng cách thức đơn giản nhất.

“Ầm! Ầm!”

Hầu Linh Vương giang rộng hai tay, đập vào Lê Sơn.

Trước lúc Hầu Linh Vương vỗ vào Lê Sơn, Mạc đã tạm thời triệt tiêu một phần kết giới, nếu không một cú đánh này giáng xuống, ba tầng kết giới của Mạc đều sẽ vỡ nát.

Khoảnh khắc hai tay vỗ vào Lê Sơn, một dấu tay với phạm vi nghìn dặm lấy Hầu Linh Vương làm tâm lập tức xuất hiện. Mặc dù dấu tay rộng lớn như vậy, nhưng toàn bộ sức mạnh đều tác dụng lên Lê Sơn, khiến Lê Sơn cũng sạt lở đáng kể.

Một vài thành lớn bị đá lớn nhấn chìm, động đất kịch liệt điên cuồng lấy đi mạng sống của phàm nhân trong thành, không biết đã có mấy triệu người chết. Đối với các đệ tử Lê Sơn, ngày hôm nay là một kiếp nạn, còn đối với những phàm nhân ở đây, đó lại là tận thế.

Nhưng Lê Sơn vốn bị Tà Thần kéo lên đã bắt đầu điên cuồng rơi xuống. Tốc độ rơi xuống nhanh hơn trước đây rất nhiều, ngay cả mấy trăm nghìn Tà Thần trên không trung cũng bị kéo xuống!

Luồng sức mạnh này của Hầu Linh Vương đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế!

“Muốn chạy trốn? Đâu có dễ dàng như vậy!”

Một gã Tà Thần nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta muốn mượn sức mạnh của thế giới mẹ để giữ Lê Sơn lại!

Nhưng cho dù phong tỏa không gian cường đại thì cũng chẳng có tác dụng gì trước mặt Hầu Linh Vương. Không gian phong tỏa không ngừng bị phá vỡ, không gian xung quanh Lê Sơn cũng không ngừng phóng lên tia chớp màu lam…

“Rầm…”

Sau mấy nhịp thở, Lê Sơn chìm xuống mặt đất, xuyên qua lớp đất sâu dày, rơi vào thế giới Hỗn Độn.

Thế giới mẹ to lớn lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người. Ở góc độ này, bọn họ không thể nhìn thấy toàn cảnh thế giới mẹ, chỉ có thể nhìn thấy tại vị trí vốn thuộc về Lê Sơn xuất hiện một lỗ hổng hình tròn rất lớn.

Lê Sơn rơi ra khỏi thế giới mẹ, mấy chục nghìn tên “Tà Thần” cũng bị Lê Sơn lôi đi cùng.

Sau khi rời khỏi phạm vi thế giới mẹ, xiềng xích không gian trên người những “Tà Thần” đó lập tức biến mất, đồng thời hiệu quả mượn xác cũng biến mất, biến thành dáng vẻ vốn có của bọn họ. Vẻ mặt của bọn họ vẫn đang trong trạng thái buồn bực, hoàn toàn không biết mình bị Tà Thần chiếm thân, càng không biết vì sao mình lại lơ lửng giữa Lê Sơn và thế giới mẹ.

“Ầm…”

Mạc phản ứng rất nhanh. Trước lúc khí hỗn độn lao cuồn cuộn về phía mấy chục nghìn người này, một kết giới đã bao trùm lên người bọn họ, cũng lôi bọn họ trở về Lê Sơn.

Lúc này nhóm người La Chinh mới thở phào nhẹ nhõm…

Tuy Lê Sơn tổn thất nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn đưa Lê Sơn rời khỏi thế giới mẹ!

Nhưng vào lúc này, lỗ hổng tại thế giới mẹ lại vang lên tiếng gầm gừ của Tà Thần: “Muốn chạy trốn! Nằm mơ!”

Sau đó lỗ hổng trong thế giới mẹ liên tục vỡ ra, hình thành một cái “miệng” thật lớn, rồi cái miệng này kéo dài qua sáu bảy đại châu, muốn cắn lấy Lê Sơn giống như cá lớn nuốt cá bé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận