Bách Luyện Thành Thần

Chương 3239: Từ Thọ ra tay

Dưới ánh nhìn chăm chú của Thu Âm Hà, huyết mạch của Văn Cầu đã thay đổiCam Cao Hàn đứng bên cạnh Thu Âm Hà, ông có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Thu Âm Hà, chỉ vỗ nhẹ lên bờ vai đối phương.

Cho dù Cam Cao Hàn không giải thích thì Thu Âm Hà cũng đoán được ba phần, ông cũng không lôi kéo La Chinh để hỏi cho rõ ràng…

La Chinh cứ như vậy dựa vào Phượng Nữ và Thi Linh Kim Ô di chuyển tất cả tộc nhân của tộc Kim Ô sang Thái Nhất Trận.

Trên đường cũng xuất hiện một lần ngoài ý muốn, Cưu Phong của tộc Kim Ô giao thủ với Hà Trì đã nhận ra điều bất thường, giương cánh định trốn, nhưng La Chinh đã lập tức hạ lệnh cho Minh Thạch và Bạch Hồ cùng đuổi giết, cuối cùng bắt được Cưu Phong…

Tộc nhân tộc Kim Ô gia nhập đội ngũ của La Chinh càng lúc càng nhiều, đối phó với mấy kẻ đơn độc một mình lại càng thêm đơn giản.

Thu phục bên phía Thái Nhất Trận xong xuôi, La Chinh nhanh chóng dời mắt về phía Thái Thanh Trận.

Vốn dĩ bảy đại trận cách nhau vài trăm dặm, sau khi Thiên Võng cuộn lại, khoảng cách giữa bảy đại trận được kéo gần, Thái Thanh Trận chỉ cách Thái Nhất Trận chừng hai trăm dặm, đối với nhóm người này thì chỉ cần một cái chớp mắt là tới.

Trong bảy ngọn núi, núi Thái Thanh am hiểu về phòng ngự nhất, trên thực tế, Thái Thanh Trận chính là Tam Thập Lục Thuẫn Kiếm Trận.

Tộc Kim Ô dịch chuyển không gian, tiến vào trong đó, còn chưa phá được Tam Thập Lục Thuẫn Kiếm Trận thì đã bị người của núi Thái Thanh đuổi ra ngoài.

Hiện tại sơn chủ núi Thái Thanh đang lãnh đạo cường giả trong núi rút lui vào trong trận liều chết phòng thủ…

Nhưng phòng ngự cũng có nghĩa là bị động, cứ mãi canh giữ trong trận, cuối cùng sẽ bị người ta phá trận.

Dưới sự tấn công đuổi cùng giết tận của tộc Kim Ô, Tam Thập Lục Thuẫn Kiếm Trận đã có dấu hiệu chống đỡ không nổi, nhất là ba mắt trận bên trái Thuẫn Kiếm Trận đã sắp bị phá hủy, khí thế các cường giả núi Thái Thanh đã có phần suy sút.

“Các vị huynh đệ chỉ cần chống đỡ một lát nữa thôi, Thái Nhất Trận cách chúng ta không xa, chờ khi bọn họ tiêu diệt được đám Kim Ô kia, nhất định sẽ đến đây cứu viện” Sơn chủ núi Thái Thanh động viên mọi người.

Các cường giả núi Thái Thanh đều lên tiếng trả lời, trên mặt bọn họ tuy tràn ngập chờ mong, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy như vậy.

Trận chiến này vốn là tộc Kim Ô chiếm ưu thế, dù núi Thái Nhất có Cam Cao Hàn và Ninh Hư Viễn trấn giữ, nhưng tộc Kim Ô còn có tồn tại mạnh hơn có thể phá trận, chỉ sợ núi Thái Nhất ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể tới đây cứu bọn họ?

Sơn chủ núi Thái Thanh vừa dứt lời đã nhìn thấy một vài điểm đen ở xa xa, sắc mặt lập tức cứng đờ.

“Là tộc nhân tộc Kim Ô!”

“Từ bên phía Thái Nhất Trận bay qua!”

“Thái Nhất Trận bị phá rồi?”

Trong lòng mọi người vốn còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng thứ bọn họ chờ được không phải viện quân mà là Kim Ô, hy vọng bỗng chốc tan biến.

“Ha ha ha, Minh Thạch huynh, Bạch Hồ huynh! Các ngươi hành động nhanh thật đấy, cả đám núi Thái Thanh này đúng là một đám co đầu rụt cổ, việc phá trận của chúng ta cũng bị trì hoãn!” Tộc nhân tộc Kim Ô vừa nói chuyện tên là Phong Đình, đều thuộc cấp bậc cao nhất ngang với Minh Thạch và Bạch Hồ, lần này hắn ta chịu trách nhiệm lãnh đạo đội quân tấn công Thái Thanh Trận.

Minh Thạch ngoài cười nhưng trong lòng không cười, gật đầu với Phong Đình, dẫn theo Bạch Hồ, Phượng Nữ, Đốc Sai đáp xuống.

“Thái Nhất Trận hội tụ cường giả núi Thái Nhất, là những người mạnh nhất trong bảy ngọn núi, Minh Thạch huynh làm thế nào mà có thể hạ gục bọn họ trong thời gian ngắn như vậy?” Phong Đình lại hỏi.

Minh Thạch thở dài một hơi: “Kể ra cũng rất dài”

“Vậy phá Thái Thanh Trận trước rồi lại nói” Phong Đình cười ha hả.

Mặc kệ thế nào, bây giờ thắng lợi đã ở ngay trước mắt!

Sắc mặt sơn chủ núi Thái Thanh và các vị cường giả đều trở nên buồn bã ảm đạm…

Bảy núi bị diệt, Thiên Cung cũng không thoát khỏi vận mệnh hủy diệt.

Mà thậm chí Đế Tuấn của tộc Kim Ô còn chưa từng ra mặt.

Trận chiến này Thái Nhất Thiên Cung đã thất bại hoàn toàn…

“Được, ra tay” Minh Thạch gật đầu nói.

Nghe nói như vậy, đám tộc nhân tộc Kim Ô do Phong Đình lãnh đạo đều bắt đầu tấn công Thái Thanh Trận.

Sao bọn họ có thể ngờ được, ra tay mà Minh Thạch nói lại là ra tay về phía Phong Đình!

“Ầm ầm ầm ầm…”

Thực lực của Phong Đình vốn đã yếu hơn nhóm Minh Thạch, hơn nữa nhóm Minh Thạch lại ra tay không kịp đề phòng, khiến bọn họ không có thời gian để phản ứng.

Nhìn thấy cảnh này, sơn chủ núi Thái Thanh và các thuộc hạ đều há hốc mồm, kẻ nào kẻ nấy đều như đang mơ.

“Bọn, bọn họ đang làm cái gì…”

“Tộc Kim Ô tàn sát lẫn nhau? Không thể nào!”

“Không thể nào, bọn chúng có âm mưu gì?”

Sau khi nhóm Minh Thạch hoàn toàn khống chế nhóm Phong Đình, La Chinh lập tức dẫn theo Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn và những người khác từ từ đáp xuống.

La Chinh nhìn lướt qua một vòng, nhóm người Phong Đình căn bản không có cơ hội phản kháng, cũng không kịp chạy trốn, cứ thế bị rót vào huyết mạch Kim Ô đã qua cải tạo.

“Làm rất tốt” La Chinh gật đầu.

Tộc Kim Ô từ núi Thái Nhất và núi Thái Thanh cộng lại đã có hơn hai mươi người, đây đã là một thế lực không nhỏ.

Hơn nữa nhóm tộc nhân tộc Kim Ô này đi theo La Chinh, từ người này truyền sang người khác, chẳng mấy chốc đã hạ thấp thực lực của tộc Kim Ô.

“Lão Cam! Lão Ninh… Rốt cuộc chuyện này là sao!” Sơn chủ núi Thái Thanh còn đang ngơ ngác.

Cho dù tình thế đã hoàn toàn xoay chuyển, thậm chí bọn họ còn chờ được Cam Cao Hàn và Ninh Hư Viễn, nhưng sơn chủ núi Thái Thanh vẫn có chút phòng bị, chưa hạ Thái Thanh Trận xuống.

Ông sợ hãi đây chỉ là một cảo cảnh…

Hiện tại không cần La Chinh giải thích nữa, Cam Cao Hàn đã mỉm cười truyền âm thuật lại những điều mình biết cho sơn chủ núi Thái Thanh.

Sơn chủ núi Thái Thanh ngơ ngác nhìn La Chinh, vẻ khiếp sợ trên mặt đã không thể miêu tả thành lời được nữa.

La Chinh đã nổi tiếng trong Thái Nhất Thiên Cung từ lâu.

Lúc ở Tứ Trọng Thiên, hắn từng ra mặt giúp Thiên Cung, chuyện này ồn ào huyên náo, tộc Hữu Hùng không làm gì được La Chinh nên đến uy hiếp Thái Nhất Thiên Cung.

Sơn chủ các núi cũng cảm thấy La Chinh tiền đồ vô lượng.

Nhưng một thiên tài trong Tứ Trọng Thiên, muốn trưởng thành cũng mất ít nhất mấy trăm nghìn năm. Vậy mà chỉ sau một hai năm, La Chinh đã có thể một mình xoay chuyển thế cục chiến trận giữa hai thế lực siêu cấp?

Sơn chủ núi Thái Thanh cũng thầm cảm thán trong lòng, còn việc La Chinh dùng thủ đoạn thần kỳ gì làm cho đám cường giả tộc Kim Ô ngoan ngoãn quy thuận đã không còn quan trọng nữa.

Ngay khi sơn chủ núi Thái Thanh mở Thái Thanh Trận ra, mấy người cách đó không xa lập tức tới gần!

Đám người kia lao tới, mang theo những đường sáng màu tím nhạt.

Nhìn thấy ánh sáng tím nhạt kia, sắc mặt Cam Cao Hàn tức khắc sa sầm xuống, lập tức nói: “Tên cẩu tặc Từ Thọ kia đuổi tới rồi!”

Trên mặt sơn chủ núi Thái Thanh như bao phủ một tầng sương lạnh, cười lạnh nói: “Hắn ta tới đây vào lúc này, có lẽ là cảm thấy núi Thái Thanh ta yếu nhất, nên mới muốn ra tay với núi Thái Thanh ta đầu tiên?”

Ngay lúc quan trọng, Từ Thọ lại đi làm khó dễ sáu ngọn núi khác, khiến các sơn chủ khác cảm thấy lạnh lòng.

Cả núi Thái Hạo đều đã hủy hết đường lui, ông ta đã ra tay, đương nhiên muốn nhổ cỏ tận gốc sáu ngọn núi khác!

Trong lúc tộc Kim Ô tấn công sáu ngọn núi khác, Từ Thọ cũng chuẩn bị một phen rồi dẫn quân của mình ra tay.

Như lời sơn chủ núi Thái Thanh, mục tiêu đầu tiên của núi Thái Hạo chính là núi Thái Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận