Bách Luyện Thành Thần

Chương 2433: Cảm xúc phức tạp

Toàn bộ vòng sáng dưới chân con em trên đảo nổi đều biến mất. Không những thế, từ dưới lòng đất còn ùa lên từng đợt khí lạnh rét mướtHai chân thần đại viên mãn cứ thế phá hủy đại trận Duyệt Hải Như Yên…

Mấy vị á thánh chứng kiến cảnh tượng này đã bị chấn động đến mức không thể nào diễn tả được bằng lời.

Nhất là Đông Phương Hậu, người vừa nãy bị Lê Lạc Thủy làm trọng thương.

Ông ta vừa mới tái xuất được vài ngày đã đụng phải hai thanh niên yêu nghiệt như vậy, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác xa lạ hốt hoảng, như thể thời đại này đã không còn thuộc về những lão quái vật như bọn họ nữa.

Đúng lúc này, một bóng dáng màu xanh biếc từ cách đó không xa chạy tới.

Là Đông Phương Nghênh Thanh.

Nàng ta nghe nói truyền tống trận bên này có động tĩnh nên lập tức chạy tới.

Chẳng qua, nàng ta mới chạy được nửa đường thì á thánh đã kích hoạt đại trận, nàng ta cũng chỉ có thể quỳ xuống đất dâng hiến sức mạnh tín ngưỡng của mình.

Sau khi đại trận biến mất, nàng ta lại tiếp tục chạy tới.

Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng ta chính là Hoa Thiên Mệnh.

“Thiên Kiếm!”

Trong lòng Đông Phương Nghênh Thanh dâng lên niềm vui sướng không cách nào kìm nén.

Khoảng thời gian này nàng ta vẫn luôn ngày đêm trằn trọc đứng ngồi không yên, nhưng cuối cùng cũng chờ được phu quân của mình về.

“Nghênh Thanh” Hoa Thiên Mệnh cũng kêu lên một tiếng.

Đông Phương Nghênh Thanh đang muốn lao thẳng tới chỗ Hoa Thiên Mệnh thì bị Đông Phương Hằng Mân chặn trước người: “Nghênh Thanh, con có biết… Thiên Kiếm là ai không?”

Đông Phương Nghênh Thanh nhìn cha mình một chút rồi lại nhìn Hoa Thiên Mệnh, trong lòng đã hiểu được tám phần.

Nhất định là thân phận của Hoa Thiên Mệnh đã bị bại lộ…

Đương nhiên Đông Phương Nghênh Thanh đã biết thân phận của Hoa Thiên Mệnh có vấn đề.

Năm đó khi người đàn ông này ôm nàng ta chạy khỏi tòa thành đổ nát kia, nàng ta đã không dằn lòng được nữa, cho nên sau đó mới chủ động giúp hắn che giấu thân phận, để hắn có thể trà trộn vào Đông Phương gia một cách thuận lợi.

“Con biết” Đông Phương Nghênh Thanh thản nhiên đáp.

Trên mặt Đông Phương Hằng Mân hiện lên vẻ đau lòng, lại lần nữa chất vấn: “Vậy con có biết người này muốn phá hoại Đông Phương gia?”

Đông Phương Nghênh Thanh nhìn Hoa Thiên Mệnh một cái, sau đó gật đầu: “Con, con… cũng biết”

Thực ra Đông Phương Nghênh Thanh cũng không biết Hoa Thiên Mệnh sẽ gây nên chuyện gì, nhưng nàng ta hiểu rõ Hoa Thiên Mệnh hao tâm tổn trí trà trộn vào Đông Phương gia chắc chắn không phải chỉ để tới chơi mà thôi.

Trong khoảnh khắc này, Đông Phương Nghênh Thanh đã hạ quyết tâm. Cho dù chuyện gì xảy ra, nàng ta vẫn sẽ luôn đứng về phía Hoa Thiên Mệnh.

“Con…” Đông Phương Hằng Mân nhìn con gái của mình, sắc mặt tái xanh: “Vậy con có biết, Đông Phương Thuần Quân thực sự đã chết trên tay thằng nhãi kia. Ngày sau tin tức truyền đi chính là con gái của ta hại chết Thánh Hoàng đại nhân, ta… ta, chi chữ Hằng chúng ta đều phải hổ thẹn!”

Nghe Đông Phương Hằng Mân nói, trên mặt Đông Phương Nghênh Thanh cũng tràn đầy vẻ không thể tin. Cho dù phu quân nàng ta có bản lĩnh lớn hơn nữa nhưng cũng không thể nào giết chết Thánh Hoàng đại nhân…

Nàng ta ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm Hoa Thiên Mệnh như muốn kiểm chứng, hy vọng hắn sẽ phủ định sự thật này, thế nhưng người nọ chỉ đối diện với nàng ta, không hề lên tiếng phủ nhận.

Là thật…

Đến lúc này, cảm xúc của Đông Phương Nghênh Thanh bỗng trở nên phức tạp.

Trong lòng nàng ta, cho dù Hoa Thiên Mệnh có làm gì, nàng ta cũng có thể tha thứ.

Nhưng người bị giết chính là Thánh Hoàng Đông Phương gia! Là thần trong lòng hàng nghìn hàng vạn người Đông Phương gia, không phải tồn tại mà người khác có thể ngỗ ngược.

Giờ khắc này Đông Phương Nghênh Thanh cũng bị chấn động, đầu óc trống rỗng.

Nàng ta lớn lên ở Đông Phương gia, đương nhiên hiểu rõ những chuyện này…

Hoa Thiên Mệnh nhìn Đông Phương Nghênh Thanh bằng ánh mắt khẩn cầu. Có lẽ lúc công khai thân phận trước mặt Đông Phương Thuần Quân, hắn đã đoán được ngày này, trong lòng hắn cũng vô cùng đau khổ.

Nhưng vào lúc này, Lê Lạc Thủy lại cười lạnh một tiếng: “Cô nương này xinh đẹp như vậy, sao có thể khiến Đông Phương gia hổ thẹn? Ta thấy là nàng cứu vớt Đông Phương gia các ngươi mới đúng!”

Đông Phương Hằng Mân nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lê Lạc Thủy, nói: “Có thể Đông Phương Hằng Mân ta thực lực không đủ, nhưng không cho phép ngươi nhục nhã ta như vậy!”

Lê Lạc Thủy lắc đầu nói: “Dựa vào thù hận giữa La gia ta và Đông Phương gia, cho dù có giết chết Đông Phương Thuần Quân rồi tàn sát toàn bộ người Đông Phương gia cũng không quá đáng chứ?”

Nghe vậy, Đông Phương Thuần Quân và Đông Phương Hậu đều biến sắc…

Đối phương không chỉ nói được, mà còn có thể làm được.

“Nể mặt cô nhóc này, chúng ta không định làm như vậy” Lê Lạc Thủy chớp mắt, nhìn chằm chằm Đông Phương Nghênh Thanh xinh đẹp tuyệt trần, cười nhạt một tiếng.

Bà biết rõ ngọn nguồn việc Hoa Thiên Mệnh lẻn vào Đông Phương gia, cũng biết hắn ta đã hy sinh vì La gia rất nhiều, cho nên lúc này mới đứng ra.

“Như vậy cô nương này đã cứu vớt Đông Phương gia các ngươi, ta nói có sai không?” Lê Lạc Thủy lại nói.

Thực ra lời này của Lê Lạc Thủy hoàn toàn là ngụy biện, song chữ “lý” trong Thần vực hoàn toàn là phông nền cho thực lực mà thôi.

Đông Phương gia đã thất thế, đương nhiên cũng mất đi “lý”.

Ý của Lê Lạc Thủy là, nếu làm khó cô gái này thì bà sẽ giết sạch cả gia tộc bọn họ, đây thật ra là uy hiếp trắng trợn.

Người của Đông Phương gia đều im bặt, bọn họ biết rõ đây là ngụy biện nhưng lại không có cách nào cãi lại, cũng không dám cãi lại.

Lê Lạc Thủy đưa mắt ra hiệu với Hoa Thiên Mệnh.

Hoa Thiên Mệnh đi tới chỗ Đông Phương Nghênh Thanh, nắm lấy tay nàng ta.

Trong lòng Đông Phương Nghênh Thanh vẫn còn do dự. Nàng ta nhìn cha mình rồi lại nhìn Hoa Thiên Mệnh, cuối cùng trong lòng đã có quyết định, vẫn là dứt khoát theo Hoa Thiên Mệnh rời đi…

Lê Lạc Thủy nói xong, ánh mắt lại rơi xuống trên người Đông Phương Hậu: “Còn có một việc, sợ rằng phải làm phiền các ngươi cùng ta đi tới thần mộc Phù Tang một chuyến”

“Còn có chuyện gì?”

Đông Phương Hậu lạnh lùng đáp. Bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng tiễn nhóm sát tinh không thể dây vào này.

“Phu quân ta bỏ mạng, bị các ngươi trấn áp trong thần mộc Phù Tang, bây giờ có phải đến lúc nên trả lại rồi phải không?” Lê Lạc Thủy lạnh lùng nói.

Nghe mẫu thân mình nói như vậy, ánh mắt La Chinh cũng lóe lên.

Hắn tiến vào Thần vực đã được một thời gian dài, đến bây giờ vẫn không biết phụ thân mình đang ở đâu. Theo lý thuyết, nếu phụ thân đã bỏ mạng thì hẳn là phải chuyển thế hồi sinh trong vũ trụ Đại Diễn mới đúng…

Ánh mắt Đông Phương Hậu lóe sáng, nhưng lại biết mình không thể chống lại người phụ nữ này nên cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Ông ta chữa thương sơ sơ rồi đứng dậy dẫn mấy người bọn họ đi tới bên kia sân rộng.

Khoảng sân chứa truyền tống trận đã bị phá hủy phân nửa, nửa kia của truyền tống trận vẫn chưa bị phá hư, mà một truyền tống trận được xây dựng rộng nhất trong đó thì hướng tới thần phục Phù Tang.

Có Đông Phương Hậu dẫn đường, đoàn người La Chinh cũng bước chân vào truyền tống trận này.

Sau khi đoàn người La Chinh rời đi, những người thuộc Đông Phương gia ở đây mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng tạm thời tiễn đám sát tinh này đi được rồi…

“Không biết bọn họ có thể ra tay ở thần mộc Phù Tang hay không?”

“Chỉ dựa vào thần mộc Phù Tang cũng không có tác dụng, với chút thực lực của Đông Phương Hậu thì không phải đối thủ của bọn họ…”

“E rằng lần này Đông Phương gia chúng ta chạy trời không khỏi nắng, người phụ nữ kia ngoài miệng nói không diệt tộc ta, nhưng khi tính rõ món nợ giữa chúng ta và La gia thì sao bọn họ có thể tha cho chúng ta được?”

Đám con em Đông Phương gia u sầu ra mặt, tâm trạng đều trở nên phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận