Bách Luyện Thành Thần

Chương 3542: Vầng mặt trời kia tỏa sáng nửa canh giờ…Ánh sáng dần dần nhạt bớt, cái bụng tròn vo kia của La Chinh cũng theo đó khôi phục lại bình thường. Nhưng viên đan dược kia vẫn ở trong bụng La Chinh. Lúc La Chinh đang không biết Khởi Nguyên Thần Huyết sẽ xử lý viên đan dược này như thế nào, viên đan dược này bỗng nhiên dung nhập vào trong cơ thể La Chinh.

La Chinh nhất thời cảm thấy có hàng chục triệu cây kim nhanh chóng lượn qua kinh mạch của hắn, cơn đau tột cùng kiến sắc mặt La Chinh tím tái, không nhịn được phát ra tiếng gào trầm thấp.

Đến khi đan dược hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể La Chinh, cơn đau dần dần biến mất, mà đồng thời La Chinh cũng nhận được một thân thể kỳ dị!

Làn da bên ngoài thân thể hắn biến thành trạng thái màu xanh hơi trong suốt, bắp thịt và mạch máu, thậm chí xương cốt cũng vậy, bọn chúng đều hóa thành một loại tinh thể có phẩm chất cực kỳ kiên cố nào đó, màu sắc của xương cốt là đậm nhất, tiếp theo là bắp thịt…

La Chinh nâng tay lên quan sát cẩn thận, móng tay màu xanh đen hiện lên ánh sáng, một luồng sức mạnh hùng hậu vừa dày vừa nặng di chuyển trong tứ chi bách hài của hắn…

“Cảm giác như thế nào?” Phục Hy hỏi.

“Giống như mở ra một thế giới mới vậy, rất tốt” La Chinh cười trả lời.

“Có nắm chắc sẽ đánh bại Hắc Mông không?” Nữ Oa hỏi, đây mới là vấn đề mấu chốt.

La Chinh cười lắc đầu: “Ta cũng không có cách nào đảm bảo được”

Sức mạnh và thần thông mà Khởi Nguyên Thần Huyết ban cho La Chinh cực kỳ bất ổn định, tuy phần lớn đều rất lớn mạnh, nhưng mức độ cụ thể thì La Chinh khó mà tính toán được, lúc đối mặt với Hắc Mông đương nhiên không nắm chắc.

Nhưng với tính tình của Khởi Nguyên Thần Huyết, nó dường như có thể xây dựng tất cả, một khi nó muốn La Chinh đánh bại đối thủ nào đó, vậy nhất định sẽ trao cho hắn đầy đủ sức mạnh.

“Vậy bây giờ chúng ta trở về Bỉ Ngạn?” Đông Hoàng ngưng giọng hỏi.

“Trở về!”

Sau khi La Chinh quả quyết trả lời thì giáng thẳng xuống phế tích cung điện, chuẩn bị chân ý của đạo rồi trực tiếp trở về Bỉ Ngạn.

Đám người Đông Hoàng, lão Anh, Phục Hy, Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương đều là người thân kinh bách chiến, ngược lại không hề chịu thua, cùng La Chinh một đường trở về bên trong Bỉ Ngạn.



Trong rừng Sí Phong, Hắc Mông vẫn đứng sừng sững tại chỗ như một tòa thiết giáp, nhìn chăm chú về phía trước không nhúc nhích.

Đám người dị tộc, Bất Hủ cảnh ở dưới tàng cây Sí Phong phía xa đều đang thấp giọng xì xào bàn tán.

“Cũng sắp qua hai canh giờ rồi!”

“Trở lại là tìm chết, mấy vị Nhân tộc kia cũng không ngốc”

“Chờ đợi như vậy chỉ lãng phí thời gian…”

“Im miệng!”

Lạc Mông là người đầu tiên lên tiếng mắng.

Tuy Lạc Mông cũng cảm thấy đám người La Chinh kia không thể nào trở lại, nhưng gã vẫn phải bảo vệ uy tín của Hắc Mông, không cho phép những người này thấp giọng nghị luận.

Vẻ mặt của những tộc nhân tộc Hà Mông khác vẫn đầy nghiêm túc, cùng chờ đợi với Hắc Mông.

Đúng lúc này, một quái vật khổng lồ lại xuất hiện trước mặt cách Hắc Mông không xa.

So với trạng thái trước khi thoát khỏi Bỉ Ngạn, La Chinh đã thay đổi rất nhiều, hình người cao lớn hình thành từ tinh thể trong suốt màu xanh lam kia hoàn toàn khác với lúc trước!

“Chờ xong chưa?” Hắc Mông hỏi.

Thấy biến hóa thần kì trên người La Chinh, Hắc Mông cũng lấy làm lạ, nhưng y nhớ khí tức của La Chinh, cho nên trong nháy mắt đã xác nhận được đây chính là tên nhóc Nhân tộc lúc trước.

“Xong rồi” La Chinh trả lời.

“Lãng phí thời gian của ta, tội thêm một bậc, vậy… chết đi!”

Hắc Mông vừa nói, nắm đấm khổng lồ đã nện ngay về phía đầu La Chinh.

La Chinh đưa cánh tay phải giống như tinh thể ra nhẹ nhàng đỡ. “Cạch” một tiếng, hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm vào nhau.

Mặt đất dưới chân La Chinh nhanh chóng trũng xuống dưới, gần như chôn nửa người xuống đất, nhưng hắn vẫn đỡ được một kích này của Hắc Mông!

“Cản, cản được rồi…”

“Đây là lần đầu tiên có người cản được công kích của Hắc Mông?”

“Thân thể của con người kia kiên cố như vậy?”

Lúc trước sau khi La Chinh nhận một kích của Hắc Mông vẫn nhảy nhót hoạt bát được đã khiến các dị tộc nhân ở đây mặt đầy kinh ngạc. Bây giờ sau khi thằng nhóc này quay lại, trực tiếp cản được công kích của Hắc Mông?

Bọn họ đều trợn to mắt nhìn…

Điều này có nghĩa La Chinh có sức đánh một trận với Hắc Mông!

Trong mắt Hắc Mông cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, y bắt đầu nghiêm túc, hai tay không ngừng ra quyền.

“Oành!”

“Oành!”

“Oành…”

Tốc độ công kích của y không nhanh, từ đầu đến cuối duy trì tần suất ổn định.

Mỗi lần La Chinh đỡ một kích lại lùi về phía sau một bước, mặt đất sau lưng hắn không ngừng chấn động, giống như đang có một trận động đất xảy ra.

Điều thú vị là những cây Sí Phong kia đều đứng vững vàng, mặt đất chấn động mà chúng không gãy hay đổ sụp xuống…

“Thân xác của La Chinh lại trở nên mạnh hơn!” Nữ Oa nghiêm giọng nói.

“Ta thật muốn biết hắn dung hợp huyết mạch gì mà trong thời gian ngắn ngủi có thể khiến hắn trở nên mạnh như vậy?” Đông Hoàng vừa thưởng thức vừa tò mò.

Nếu để bọn họ đối mặt với Hắc Mông, chỉ e rằng một phần mười của một quyền cũng không chịu nổi. Mà La Chinh lại vững bước lùi về phía sau, hai tay giống như hai cánh cửa, chặn toàn bộ công kích của Hắc Mông.

Sau khi chặn hơn ba mươi quyền liên tiếp, La Chinh lại lùi đến chỗ ba cây Sí Phong xếp thành hàng kia, lần này La Chinh không lựa chọn chạy trốn.

Nhân cơ hội trong nháy mắt Hắc Mông đánh ra một quyền, La Chinh nhảy lùi lại, hai chân đạp lên thân cây Sí Phong, đồng thời lao ngược lại về phía Hắc Mông!

Động tác này của hắn không chỉ tránh thoát một quyền của Hắc Mông, đồng thời một công đôi việc, phát ra thế công càng bén nhọn hơn về phía Hắc Mông!

“Oành oành oành oành oành oành oành oành!”

Trong chớp mắt La Chinh đã đánh ra tám quyền.

Sau khi đánh ra tám quyền, bờ ngực rộng rãi của Hắc Mông bỗng hiện ra tám cái hố sâu, sau lưng cũng lồi ra tám dấu quyền lớn!

Lúc này trên mặt La Chinh và Hắc Mông đều hiện lên vẻ kinh ngạc!

Sức mạnh cường đại như vậy đánh vào thân thể, người bị công kích sẽ bị đánh bay ra ngoài, đồng thời cũng hóa giải một phần sức mạnh tương đối.

Bây giờ Hắc Mông đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng có nghĩa là y đã nhận trọn sức mạnh tám quyền của La Chinh!

Nhưng dưới chân Hắc Mông cũng không dùng sức, y cũng không có khả năng đứng im chống cự…

Là thần thông đặc thù của thân thể này?

Bản thân La Chinh cũng không hiểu.

“Phương thức công kích rất mạnh” Sau khi khạc ra một ngụm máu màu đen, Hắc Mông lên tiếng khen ngợi.

Hắc Mông cảm thấy trong nháy mắt La Chinh ra quyền có một luồng sức mạnh bắt y đứng yên tại chỗ, như một cái bia không cách nào nhúc nhích được.

Cho dù mạnh như Hắc Mông, sau khi lãnh trọn mấy quyền không hụt chút nào, thân xác cũng không tránh khỏi bị thương.

Lạc Mông, Ô Mông và những người trong tộc Hà Mông khác đều dùng ánh mắt gần như là hoảng sợ nhìn cảnh tượng này!

Hắc Mông không thể chiến thắng, gần như là vô địch trong mắt bọn họ lại bị thương, hơn nữa còn là bị một tên Nhân tộc đánh cho hộc máu!

Trên đời này không còn chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này!

Đám người dị tộc, Bất Hủ cảnh cũng đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Ngoài khiếp sợ ra, trong lòng bọn họ cũng mừng như điên.

Nếu tên nhóc Nhân tộc này thật sự có thể đánh chết Hắc Mông, đối với mỗi một người ở đây đều là tin vui cực lớn!

“Ăn thêm mấy quyền nữa đi!”

La Chinh không do dự, thân thể khẽ vụt qua một cái, đường quyền ác liệt đã từ các phương hướng đánh về phía Hắc Mông.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”

Âm thanh của từng nắm đấm đều cực kỳ trầm, nếu quan sát cẩn thật, có thể thấy sau khi mỗi một nắm đấm của La Chinh nện lên người Hắc Mông, thân thể Hắc Mông có một luồng chấn động vô cùng nhỏ, giống như không gian bị rối loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận