Bách Luyện Thành Thần

Chương 2914: Mức giới hạn của Quang vực

“Là hắn!”“Không ngờ hắn lại chạy ra từ trong Ám vực!”

“Mau lui lại!”

Thực lực của La Chinh đã sớm được lan truyền rộng rãi trong tộc Hữu Hùng, hơn nữa còn được đồn thổi đến mức có thể sánh với thần linh. Ngay đến nhân vật hùng mạnh như Cơ Diễn mà khi đối mặt với hắn còn chẳng đủ sức chống cự, chỉ bị đánh một chưởng đã tan thành tro bụi.

Dùng thể dương hồn đối mặt với La Chinh chẳng khác nào con kiến chống lại con voi, căn bản không thể đọ sức.

Các dương hồn vội vã lùi lại, còn Niết Kim thì dẫn đám người tộc Kim Thân tiến lên.

“Kẻ chờ ngươi không phải là họ” Niết Kim nhìn những dương hồn đang bỏ chạy kia, vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt. Gã nói: “Mà là ta”

La Chinh đánh giá Niết Kim một chút. Người tộc Kim Thân đúng là danh bất hư truyền, toàn thân từ trên xuống dưới như được chế tạo từ kim loại, thân thể chắc hẳn cực kỳ rắn chắc.

“Ta và tộc Kim Thân các ngươi không oán không thù, nếu chỉ vì tộc Hữu Hùng mà chọc đến ta thì sợ là… các ngươi sẽ phải hối hận đấy” La Chinh trầm giọng nói.

“Ha ha ha…” Niết Kim hất cao cằm, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: “Trong mắt các sinh linh Bỉ Ngạn chúng ta, kẻ đến từ bên ngoài không đáng để nhắc tới. Hãy chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết đi”

Dứt lời, gã đột nhiên giang hai tay ra, cơ bắp làm bằng vàng ròng nhô lên thật cao, khí tức hùng mạnh tỏa ra khắp nơi.

Những người khác trong tộc Kim Thân thấy vậy thì cùng rống to lên, tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Bọn họ vốn không định ra tay cùng lúc, bây giờ xem ra chỉ cần một mình Niết Kim cũng đủ rồi.

Đứng trước đám người tộc Kim Thân khí thế rợp trời, vẻ mặt La Chinh vẫn không hề thay đổi. Hắn chỉ cười nói: “Thật ra ta có một nghi vấn”

Niết Kim nhìn chằm chằm La Chinh, hỏi: “Nghi vấn gì?”

“Nếu các ngươi chịu trở thành tín vật Bỉ Ngạn của dương hồn thì không biết sẽ phát huy ra bao nhiêu sức mạnh Bỉ Ngạn nhỉ?” La Chinh hỏi.

Các sinh linh còn sống cũng có thể được dung nạp làm tín vật Bỉ Ngạn, nghe nói còn mạnh hơn cả tín vật Bỉ Ngạn bình thường. Nhưng đường đường là sinh linh Bỉ Ngạn mà trở thành tín vật Bỉ Ngạn thì không chỉ mất đi sự tự do, lại còn phải dốc sức cho người khác. Đây chính là một nỗi sỉ nhục rất lớn.

Năm xưa, khi các Hoang Thần tiến vào Bỉ Ngạn, việc dùng sinh linh nô dịch làm tín vật Bỉ Ngạn rất phổ biến, ngay cả tộc Kim Thân cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng bây giờ, ngoại trừ một vài sinh linh Bỉ Ngạn nhỏ yếu ra thì có rất ít người đủ khả năng bắt chúng làm nô lệ.

Niết Kim nghe vậy liền sầm mặt, hai tay siết chặt. Gã nghiêm nghị nói: “Có thể phát huy ra bao nhiêu sức mạnh Bỉ Ngạn thì cứ hỏi quả đấm của ta một chút là biết ngay!”

“Vụt!”

Niết Kim giẫm mạnh lên mặt đất khiến mặt đất hiện lên vết rạn chằng chịt, một vòng xoáy màu vàng chuyển động quanh nắm đấm của gã, ngay sau đó gã liền vung nắm đấm về phía La Chinh.

“Đúng là không yếu chút nào” Lông mày La Chinh nhướng lên.

Tộc Hữu Hùng đã muốn đối phó với hắn thì tất nhiên phải lập kế hoạch rất tỉ mỉ chặt chẽ, lại mời tộc Kim Thân ra mặt nên chắc chắn phải nắm chắc được vài phần.

Thấy nắm đấm mang theo vòng xoáy màu vàng giáng thẳng về phía mình, La Chinh chỉ khẽ uốn cong người ra sau, chân phải trượt về phía trước, cơ thể nghiêng sang một bên, khéo léo tránh đi cú đấm ấy. Lúc đứng thẳng lại, hắn vươn một tay ra tóm lấy cổ Niết Kim và nhấc bổng gã lên cao.

“Đùng!”

La Chinh xoay người lại, quẳng luôn gã xuống đất, sức lực kinh khủng đến mức tạo ra cả một cái hố to trên mặt đất.

La Chinh đứng bên mép hố, lắc lắc ngón trỏ với Niết Kim và chỉ vào Ám vực, nói: “Vừa rồi ngươi đã dạo qua Quỷ Môn Quan một lần. Xét thấy ngươi dám một chọi một khiêu chiến với ta, ta mới tặng cho ngươi một mạng”

Ban nãy La Chinh đứng ngay biên giới Ám vực, với cú quật ngã vừa rồi, hắn hoàn toàn có thể ném Niết Kim vào trong Ám vực, nhưng trong khoảnh khắc ấy hắn vẫn nương tay.

Nói thế nào đi chăng nữa, tộc Kim Thân không định cùng nhau xông lên cũng xem như là tạo thế công bằng, đương nhiên La Chinh sẽ khoan dung hơn một chút.

Nhưng lòng khoan dung của hắn lại chẳng đổi được lời cảm ơn của Niết Kim. Đối với dũng sĩ của tộc Kim Thân thì đây chính là một sự sỉ nhục rất lớn, dù có phải chết, Niết Kim cũng không muốn La Chinh nhường cho.

“A a a a!”

Niết Kim nằm trên mặt đất gào thét, hai tay đột nhiên vỗ mạnh xuống, cơ thể lập tức bắn vọt lên từ trong hố.

Trong lúc thét gào, gã còn tuôn ra một loạt những từ ngữ huyền ảo mà cổ xưa. Vòng xoáy màu vàng trên hai nắm đấm gã càng ngưng tụ nhiều hơn, thậm chí còn có hình ảnh một cây chùy vàng thấp thoáng ẩn hiện bao quanh người gã!

Lai lịch của cây chùy vàng này khá sâu, đó từng là báu vật Tiên Thiên mạnh nhất trong vũ trụ mà tộc Kim Thân từng ở, hơn nữa cây chùy này còn tự mở ra trí tuệ. Đó là cường giả mạnh nhất trong tộc Kim Thân, và cũng là đối tượng mà tộc họ sùng bái nhất.

La Chinh cảm nhận được sức mạnh Niết Kim bỗng chốc tăng vọt, trong mắt hắn thoáng qua vẻ bất ngờ. Hắn không dám đón đỡ đòn này, bàn chân nhẹ nhàng di chuyển, liên tục lướt về sau nhằm né đi.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Hai nắm đấm của Niết Kim đập tới tấp, nhưng cú nào cũng đều bị La Chinh tránh được. Mặt đất rạn nứt chằng chịt dưới từng cú đấm hụt của gã, sinh ra hàng loạt những cái hố thật to.

Tộc Kim Thân quả thực lợi hại hơn tộc Uyên Linh ở Thập Nhất Trọng Thiên, có điều trình độ lợi hại vẫn có hạn.

Niết Kim chắc hẳn là người xuất sắc trong tộc Kim Thân, nhưng sức mạnh bộc phát ra cũng chỉ chừng sáu, bảy trăm thần quân lực mà thôi. Với sức mạnh cỡ này, muốn đối phó với dương hồn thì đúng là đơn giản như chém dưa thái rau, còn đối phó La Chinh lại hơi quá sức.

Như vậy, xem ra sức mạnh tối đa trong Quang vực của Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên chắc sẽ là một nghìn thần quân lực trở xuống, cường giả đứng đầu chắc sẽ rất rất gần một nghìn thần quân lực.

So ra, Ám vực kinh khủng hơn rất nhiều. Không nói đến nhóc con ba mắt cùng với đám tinh tinh cứ hở tí là phát ra mấy nghìn thần quân lực, chỉ một con khỉ đen nào đó không thôi đã không chênh lệch mấy so với Niết Kim rồi, ngoài ra còn có bạch tuộc và sinh linh Thanh Ngọc…

Niết Kim tấn công dồn dập, ép La Chinh lùi lại đến hơn nghìn mét.

“A a a!”

“Chỉ biết trốn thì đâu được xem là dũng sĩ!”

“Đúng là nhục nhã!”

Mấy kẻ tộc Kim Thân đứng ngoài vừa động viên Niết Kim vừa châm chọc La Chinh. Trong suy nghĩ của họ, chỉ cần Niết Kim đập trúng La Chinh một lần thì sức mạnh ấy đủ để biến La Chinh thành thịt vụn rồi, chẳng qua vì hắn quá linh hoạt nên Niết Kim không thể đụng đến một sợi lông tơ nào của hắn mà thôi.

“Các huynh đệ tộc Kim Thân, mọi người vẫn nên xông lên hết luôn đi, nếu để thằng nhãi ấy chạy mất thì không hay đâu!”

“Đúng vậy, các vị đã đáp ứng tộc ta rồi mà!”

“…”

Mấy người tộc Hữu Hùng đứng ngoài xem trận đấu mà vô cùng lo lắng. Bọn họ cảm thấy một mình Niết Kim mà muốn bắt La Chinh thì thật quá sức, cuộc quyết đấu công bằng giữa Niết Kim và La Chinh là hoàn toàn không cần thiết.

Tuy nhiên, tộc Kim Thân rất coi trọng khí tiết cùng vinh dự, họ căn bản không để ý tới đề nghị của tộc Hữu Hùng.

Sau khi Niết Kim đập ra hơn một trăm cái hố, rốt cuộc gã cũng kiệt sức đứng tại chỗ thở hổn hển.

Lúc này, La Chinh nhếch miệng cười nói: “Cuối cùng cũng đến lượt ta?”

Trong lúc Niết Kim còn chưa kịp phản ứng, La Chinh đã hóa thành một cơn gió và phản kích ngược lại.

Muốn so đấu sức mạnh với các sinh linh trong Ám vực thì La Chinh quá nhỏ yếu, chẳng đáng để mắt tới, nhưng trong Quang vực hắn không e ngại bất luận kẻ nào!

“Ầm!”

Thân hình La Chinh vụt bay lên, thoáng chốc đã dán sát trước người Niết Kim. Hắn xoay ngược tay lại, khuỷu tay đập thẳng ngay giữa ngực gã.

Đòn đánh này thoạt nhìn tưởng chừng rất tầm thường, thực ra sức mạnh chất chứa trong đó lại cực lớn. Niết Kim còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác ngực mình truyền đến cơn đau nhức, cả cơ thể bay ngược ra sau.

(Hết tập 167)
Bạn cần đăng nhập để bình luận