Bách Luyện Thành Thần

Chương 3560: Lập trường

Mặt ngoài thân thể này đen kịt một màu, mặc dù không thấy rõ tướng mạo nhưng thân thể cao lớn chừng bảy, tám trượng này khiến người ta vừa nhìn đã biết là La Chinh“Khụ khụ khụ…”

La Chinh ho sù sụ, nhổ ra từng cục vật chất màu đen. Bây giờ hắn đang cố hết sức để chịu đựng, một lúc lâu sau mới bớt đau.

Huyết Nha và Huyết Sư vẫn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Sao hắn có thể vùng vẫy thoát ra được? Từ trước đến nay chưa bao giờ có tiền lệ như vậy…

Một lần ngoài ý muốn duy nhất đó là thân thể của “Thanh Cốt quái nhân” quá mạnh nên rất lâu vẫn chưa bị tiêu diệt. Lúc hai huynh đệ họ kết hợp tế ra Hắc Nhật, “Thanh Cốt quái nhân” chưa bị tiêu diệt định chui từ đó ra ngoài. Nhưng Huyết Nha nhanh tay lẹ mắt đã buông tay Huyết Sư ra nên Thanh Cốt quái nhân mới không chui ra ngoài được.

Tình huống lần này lại hoàn toàn khác biệt. Trước kia, bọn họ là người khống chế Hắc Nhật còn bây giờ Hắc Nhật lại khống chế bọn họ. Thực sự, chuyện này khiến hai huynh đệ không thể nào tưởng tượng nổi.

“Cưỡng ép chui từ trong Hắc Nhật ra ngoài nên Hắc Nhật mới cưỡng ép dung hợp? Điều này cần thực lực cao tới đâu?” Huyết Sư nhìn La Chinh đang ho khan với ánh mắt khiếp sợ.

Hai huynh đệ bọn họ khống chế Hắc Nhật rất lâu rồi nên cũng tìm hiểu khá sâu về nó. Chẳng biết ai là người sáng tạo ra Hắc Nhật. Đây là một ngục giam tuyệt cảnh cực kỳ hoàn mỹ. Sau khi một sinh linh nào đó bị nhốt vào Hắc Nhật, trừ khi hai người bọn họ kết hợp với nhau thì sinh linh bị nhốt bên trong mới có cơ hội ra ngoài…

Về mặt lý thuyết, bản thân Hắc Nhật vô cùng hoàn mỹ. Nhưng hôm nay lại có người phá vỡ mặt lý thuyết hoàn mỹ này và chui ra ngoài.

“Còn ngây ra đó làm gì? Nuốt hắn vào trong một lần nữa đi, ta không tin hắn có thể chạy thoát lần thứ hai!”

Huyết Lang nhảy lên một cái, những sợi tơ vốn lan rộng khắp nơi lập tức cuốn theo hướng ngược lại, bao phủ trên người La Chinh. Hắn đang ho sù sụ đột nhiên dừng lại, khom người nghiêng đầu nhìn Huyết Lang. Toàn thân La Chinh từ trên xuống dưới đều đen nhánh, chỉ có hai mắt là có một ít màu trắng. Hai mắt hắn lộ ra vẻ đã hiểu, ánh mắt sắc bén như tên đã lên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể rời cung. Nó khiến Huyết Lang thầm rùng mình một cái, thế xông tới cũng chậm hơn một chút.

Dưới tình huống thân thể Huyết Lang dừng lại một thoáng, thân thể La Chinh đột nhiên bổ nhào về phía trước, hai tay chạm đất như một con báo săn phi nước đại về phía trước hai bước. Hắn bóp chặt cổ của Huyết Lang.

“Rầm rầm…”

Đầu Huyết Lang chạm đất, cổ bị La Chinh bóp chặt, thân thể thì bị ghì chặt xuống đất.

“Soạt!”

Sau khi La Chinh đẩy mạnh thân thể của Huyết Lang xuống và vạch ra một rãnh dưới mặt đất, hắn giơ tay lên đấm một phát về phía đầu của Huyết Lang. Nếu thực sự trúng cú đấm này thì chắc chắn Huyết Lang sẽ phải chết. Nhưng nắm tay của La Chinh vừa tiếp xúc tới chóp mũi của gã thì đầu Huyết Lang đã biến thành từng sợi tơ nhỏ, thân thể cũng biến thành sợi tơ.

“Loạt soạt, loạt soạt…”

Những sợi tơ này của Huyết Lang có tác dụng phong cấm, có thể niêm phong sức mạnh huyết mạch một cách hoàn mỹ. Lúc trước, La Chinh bị trúng chiêu vì chuyện xảy ra bất thình lình, còn Khởi Nguyên Thần Huyết thì cứ rề rà nên mới bị rơi vào không gian bên trong “Hắc Nhật”.

“Vèo vèo vèo…”

Sợi tơ của Huyết Lang quấn La Chinh thành cái bánh chưng, sau đó những sợi tơ kia tiếp tục bện lại khôi phục thành đầu của Huyết Lang. Gã phẫn nộ gào lên với Huyết Nha và Huyết Sư: “Còn ngây ra đấy làm gì?”

Ba người bọn họ phối hợp với nhau rất chặt chẽ. Khi gặp phải đối thủ khó giải quyết thì Huyết Lang sẽ trói mục tiêu lại, còn Huyết Nha và Huyết Sư thì hút mục tiêu vào Hắc Nhật. Lúc mục tiêu bị hút vào Hắc Nhật thì sợi tơ của Huyết Lang sẽ rời khỏi thân thể của mục tiêu, tránh bản thân cũng bị hút vào bên trong Hắc Nhật.

Ba người phối hợp như nước chảy mây trôi, vô cùng ăn ý, gần như không cần nói với nhau. Nhưng lúc này, Huyết Nha và Huyết Sư lại đứng yên không nhúc nhích. La Chinh đã có thể bò từ bên trong ra một lần thì cũng có thể chạy thoát lần thứ hai…

Nhưng thợ săn Bất Hủ đều là người kiếm cơm khi cận kề cái chết, không thể có chuyện vì Hắc Nhật khó tiêu diệt được La Chinh mà không thử.

Nguyên nhân mà bọn họ dừng tay là vì câu nói lúc trước của Thắng Thiên Thử Vương. Đám người này thuộc văn minh lúc trước trong hỗn độn. Bọn họ là hy vọng để hoàn thành Chung Yên. Dựa theo phong cách làm việc của tộc nhân Khấu tộc, bọn họ chắc hẳn là bạn của Khấu tộc, là đối tượng ủng hộ thế chân vạc của Khấu tộc.

Huống chi, năng lực mà La Chinh thể hiện ra quả thật khiến bọn họ phải khiếp sợ. Người như vậy thật sự đáng để văn minh Nguyên Linh treo thưởng khắp thế giới, cũng hoàn toàn có khả năng hoàn thành Chung Yên.

“Ra tay…” Huyết Lang vẫn đang tiếp tục gào to.

“Đồng đội của ngươi… Làm sao thế?”

La Chinh đưa tay ra túm lấy đầu của Huyết Lang và nhẹ nhàng bóp một cái, đầu của gã lập tức biến thành vô số sợi tơ. La Chinh muốn giết Huyết Lang cũng không phải dễ dàng như vậy.

La Chinh bị nhốt bên trong Hắc Nhật nên không nghe được cuộc đối thoại của Huyết Nha, Huyết Sư, đương nhiên hắn không rõ ngọn nguồn. Nhưng hai đồng đội của Huyết Lang đột nhiên dừng tay chính là cơ hội của hắn.

Lúc La Chinh định ra tay với đôi song sinh kia thì Thắng Thiên Thử Vương đột nhiên lên tiếng: “La Chinh, bọn họ không phải kẻ địch. Ta nghĩ lập trường của các vị nhất trí với nhau đấy! Chít!”

La Chinh nhìn Thắng Thiên Thử Vương với ánh mắt khó hiểu. Huyết Nha lại nói: “Nếu các ngươi thật sự định hoàn thành Chung Yên, ta nghĩ chúng ta quả thật không phải kẻ địch”

Câu nói này của Huyết Nha khiến La Chinh lập tức hiểu ra. Tuy trong Bỉ Ngạn vẫn có một số ít sinh linh kiên trì theo Đạo Chung Yên, nhưng đa phần đã quy thuận văn minh Nguyên Linh hoặc bị giết chết. Những người này chính là đồng minh trời cho.

“Vèo vèo vèo…”

Sợi tơ trên người La Chinh trượt xuống rồi lập tức biến thành thân thể của Huyết Lang. Trên mặt gã là vẻ bất lực: “Các ngươi có bị ngớ ngẩn không?”

Từ đầu tới cuối, Huyết Lang không hề tin lời nói của Thắng Thiên Thử Vương. Hai huynh đệ Khấu tộc này quá ngây thơ, cho tới giờ vẫn không thể quên được Chung Yên, bị lừa gạt chỉ bằng mấy câu nói…

Nhưng sức chiến đấu của bản thân Huyết Lang không mạnh. Nếu hai huynh đệ kia không bằng lòng phối hợp thì gã chẳng thể nào đối kháng chính diện với La Chinh được. Huống chi, bên cạnh hắn còn có mấy Bất Hủ cảnh khác.

“Dù thế nào thì văn minh Nguyên Linh muốn bắt bọn họ cũng là sự thật” Huyết Nha nói với giọng khẳng định.

Nếu lời Nữ Oa nói là thật, Lê Sơn thật sự có thể đối phó được với tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh, Huyết Nha và Huyết Sư bằng lòng đứng ở phía bọn họ vô điều kiện!

Nhưng lúc này, cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng bước chân.

“Cộc cộc cộc cộc…”

Một đám sinh linh nửa người nửa ngựa chạy băng băng tới với tốc độ cực kỳ nhanh.

“Là tộc Tàng Mã!” Phục Hy trầm ngâm nói.

Trong Thái Thanh Thiên, thực lực của tộc Tàng Mã không thuộc trong hàng ngũ đứng đầu, nhưng đây lại là chủng tộc khó dây dưa nhất. Tốc độ của chủng tộc này quá nhanh, thường thì đuổi không kịp mà trốn cũng không thoát, mục tiêu sẽ bị người của tộc Tàng Mã quấn lấy.

Đám người La Chinh bị thợ săn Bất Hủ làm chậm trễ một lúc nên mới bị người của tộc Tàng Mã đuổi tới.

“Hy vọng hai huynh đệ các ngươi đừng có làm ta bị vạ lây”

Huyết Lang khịt mũi một cái rồi quay người nhẹ nhàng bắn ngón tay một cái. Ngón giữa bắt đầu hóa thành những sợi tơ cực nhỏ, lặng lẽ phủ thành một tầng trên mặt đất.

“Cộc cộc cộc cộc cộc…”

Đám người của tộc Tàng Mã đang dần dần tiến tới gần, chỉ trong nháy mắt đã đuổi tới nơi. Tên cầm đầu đám người của tộc Tàng Mã kia cao khoảng ba trượng, trên vai vác một trường thương đầy gai ngược, hào hứng gào lên: “Các ngươi phối hợp thế, đứng ở đây chờ chúng ta à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận