Bách Luyện Thành Thần

Chương 3151: Lên đài

Phòng số một bên phải trên tầng hai chính là mật thất tu luyện của Trịnh Song KỳQuấy rầy người khác bế quan tĩnh tu là một chuyện vô cùng kiêng kỵ, nhưng ở vùng đất Kiếm Đỗng có một ngoại lệ, đó là mỗi lần dùng quyền khiêu chiến vào đầu tháng.

Trừ khi vì nguyên nhân đặc biệt phải ở lại Bỉ Ngạn, tình huống bình thường đều phải ứng chiến.

Mấy ngày nay Trịnh Song Kỳ vừa mới trở về từ Bỉ Ngạn, hắn ta tìm được một đầu mối liên quan đến thần miếu, theo đầu mối này có khả năng cao sẽ tìm được một tòa thần miếu chưa từng bị khai quật.

Hôm nay sau khi Trịnh Song Kỳ vừa mới sắp xếp lại đầu mối kia xong, hắn ta đang chuẩn bị ra ngoài, trong những đầu mối này có ba Phạn văn cần giải dịch.

Trong Thái Nhất Thiên Cung trừ bản thân Đông Hoàng ra còn mấy người giỏi dịch giải Phạn văn, nhưng muốn nhờ mấy người này ra tay dịch giải lại phải trả cái giá khá đắt, hơn nữa còn không thể đảm bảo được thời gian.

Nhưng lựa chọn của Trịnh Song Kỳ không nhiều, bên Minh Hồ cũng có vài người có thể dịch giải Phạn văn nhưng tài nghệ lại thê thảm không nỡ nhìn.

“Cốc cốc cốc…”

Ngay lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa mật thất tu luyện.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trịnh Song Kỳ khẽ cau mày.

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng mới, cũng là ngày khiêu chiến của vùng đất Kiếm Đỗng.

Toàn bộ các đệ tử tầng hai đều muốn kéo hắn ta từ vị trí số một xuống, những năm này hắn ta bị khiêu chiến vô số lần, nhưng hắn ta vẫn đứng vững như núi ở vị trí số một tầng hai.

Bốn tháng trước, Trịnh Song Kỳ bắt đầu hơi chán nản những cuộc khiêu chiến vô cùng vô tận, sau khi mạnh tay hạ một tên đệ tử tầng hai, những tên ở tầng hai kia ý thức được chênh lệch giữa họ với mình, cuối cùng cũng yên tĩnh một đoạn thời gian.

Trịnh Song Kỳ vốn tưởng rằng ít nhất cũng đủ để yên tĩnh chừng một năm nửa năm, lúc này mới được bốn tháng đã có người nảy sinh ý định, chủ động khiêu chiến mình?

Xem ra lần trước mình ra tay còn chưa đủ mạnh!

Sau khi mở cửa, Trịnh Song Kỳ trừng mắt nhìn ra ngoài, đứng ở cửa là Tống Phi xếp hạng một trăm sáu mươi tám ở tầng hai.

“Ngươi muốn khiêu chiến ta?” Trịnh Song Kỳ nhìn Tống Phi chằm chằm, hỏi.

Tống Phi nở nụ cười gượng: “Ta làm sao dám?”

Người ở tầng hai dám khiêu chiến Trịnh Song Kỳ cũng không nhiều, hiển nhiên Tống Phi không phải là một trong số đó.

“Vậy là kẻ nào?” Trịnh Song Kỳ lại hỏi.

“Người nọ tên là La Chinh, đang đứng trên đài thi đấu đấy” Tống Phi trả lời.

“La Chinh? Chưa từng nghe tới người này” Trịnh Song Kỳ hơi sửng sốt.

Khoảng thời gian này Trịnh Song Kỳ đều ở bên trong mật thất tu luyện, không biết chuyện xảy ra trong vùng đất Kiếm Đỗng. Cái tên La Chinh này rất xa lạ, hình như không phải người trên tầng hai.

Biểu cảm kỳ quái của Trịnh Song Kỳ hiển nhiên nằm trong dự đoán của Tống Phi, Tống Phi cười ha hả nói: “Thằng nhóc kia xếp hạng nhất tầng một, chưa bước vào tầng hai”

Hạng nhất tầng một, ngay cả tầng hai còn chưa lên nổi đã trực tiếp khiêu chiến hạng nhất tầng hai là mình?

Trên mặt Trịnh Song Kỳ hiện lên vẻ quái lạ.

Đừng nói là hạng nhất tầng một, cho dù là mười người đứng đầu trên tầng hai muốn khiêu chiến Trịnh Song Kỳ cũng phải cẩn thận, phải chuẩn bị tinh thần bị trọng thương, thậm chí trực tiếp rớt hạng!

Trịnh Song Kỳ bước thẳng ra khỏi mật thất tu luyện, đồng thời hỏi: “Có phải người này còn chưa nắm rõ tình hình hay không?”

Hắn ta đứng bên cửa sổ tầng hai, ánh mắt đã rơi xuống đài thi đấu, một thanh niên mặc áo đen đứng sừng sững trên đài thi đấu, thanh niên này đứng chắp tay nhìn tầng hai, ánh mắt có thần, trên mặt lại là vẻ vô cùng tự tin.

Thanh niên áo đen kia đương nhiên là La Chinh đang chờ đợi.

Khi Trịnh Song Kỳ đứng bên cửa sổ, rất nhiều đệ tử tầng một dưới đài thi đấu lập tức phát ra âm thanh ồn ào nhốn nháo.

“Trịnh Song Kỳ tầng hai ra rồi!”

“Xem ra Trịnh Song Kỳ định ứng chiến!”

“Ta lại muốn xem thử lần này La Chinh có sáng tạo được kỳ tích một lần nữa hay không…”

Thật ra đến bước này, trong lòng không ít người thật sự hy vọng La Chinh thắng Trịnh Song Kỳ, nhưng gần như trong lòng tất cả mọi người đều biết đó là chuyện không tưởng.

Kỳ tích xuất hiện trên một người một lần là đủ rồi, khả năng liên tục xuất hiện kỳ tích ở một người cực kỳ nhỏ.

Đám người Cổ Liệt, thư sinh trắng trẻo, Long Nghị trên tầng hai đều nhìn Trịnh Song Kỳ chằm chằm, muốn xem Trịnh Song Kỳ định đáp lại như thế nào.

Bọn họ biết Trịnh Song Kỳ không muốn ứng chiến, nhưng La Chinh sử dụng quyền lợi của mình khiêu chiến Trịnh Song Kỳ, cộng thêm hắn lại là người đứng đầu tầng một, phù hợp với quy tắc, Trịnh Song Kỳ không có quyền từ chối!

“Nghe nói là ngươi muốn khiêu chiến ta? Ai cho ngươi lá gan đó?”

Trịnh Song Kỳ lạnh lùng nhìn xuống La Chinh trên đài thi đấu.

Dáng vẻ cao ngạo kia cứ như đang nhìn xuống một con kiến vậy.

Hắn ta không biết chuỗi chiến tích dũng mãnh liên tiếp gần đây của La Chinh và sự tích ở bên trong Bỉ Ngạn, nếu biết, có thể Trịnh Song Kỳ sẽ khách sáo một chút.

Hắn ta chỉ coi La Chinh là đệ tử mới đứng đầu tầng một, mới chỉ leo lên vị trí đứng đầu tầng một nhất thời đắc ý ngựa non háu đá, lại mộng tưởng hão huyền khiêu chiến người số một tầng hai là mình!

La Chinh ngẩng đầu nhìn Trịnh Song Kỳ chằm chằm, nghe thấy lời hắn ta nói, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi chút nào, chỉ bình tĩnh nói: “Quyền khiêu chiến mà vùng đất Kiếm Đỗng giao cho mỗi đệ tử”

“Thế à?”

Trịnh Song Kỳ từ trong cửa sổ đi thẳng ra.

Mỗi khi hắn ta bước ra một bước, dưới chân bỗng hiện lên từng vách ngăn không gian chừng nắm đấm, những vách ngăn này tổ hợp lại tạo thành một cái cầu thang.

Khi hắn ta bước chân khác ra, vách ngăn không gian lại ngưng tụ thành một bậc cầu thang khác, đó là vận dụng thần thông chân ý Hư Không Huyễn Diệt.

Hắn ta đi thẳng từ tầng hai xuống, bước lên đài thi đấu, đồng thời nói: “Ta không có thời gian chơi với ngươi, mặc dù ngươi thật sự có quyền khiêu chiến ta nhưng vẫn nên bỏ cuộc đi, ngươi không nên sinh ra hứng thú với ta, cũng không nên chọn ta tiến hành khiêu chiến, nơi đó còn rất nhiều người phù hợp với ngươi”

Vừa nói Trịnh Song Kỳ vừa chỉ lên tầng hai.

Không ít đệ tử tầng hai cũng rời khỏi mật thất tu luyện, đứng ở trước cửa sổ hóng trò vui.

Mấy tháng nay bế quan, Trịnh Song Kỳ cảm thấy mình kiên nhẫn cực kỳ.

Nếu như là bốn tháng trước, hắn ta sẽ không cảnh cáo La Chinh, nếu dám khiêu chiến mình thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị thương thậm chí bị rớt hạng.

Đã nói như vậy, tên nhóc tên là La Chinh này chắc là sẽ lựa chọn bỏ cuộc nhỉ?

Ai ngờ La Chinh vẫn nhìn Trịnh Song Kỳ bằng ánh mắt lạnh nhạt, còn nói: “Ta không có hứng thú với ngươi, sở dĩ khiêu chiến ngươi là bởi vì ngươi chiếm vị trí thứ nhất tầng hai, thắng ngươi mới có thể khiêu chiến tầng ba, cho nên đương nhiên ngươi là đối tượng thích hợp nhất”

Các đệ tử tầng một và một vài đệ tử tầng hai biết biểu hiện trước đó của La Chinh cũng không thấy lạ với lời nói này của hắn. Dù sao biểu hiện của La Chinh cũng đã vượt xa Lý Bôi Tuyết năm đó, lên tầng ba chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng một nhóm người tầng hai cũng là lần đầu tiên nghe thấy tên La Chinh, sau khi La Chinh nói ra lời này, mắt bọn họ lập tức mở to.

“Khoảng thời gian ta bế quan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thằng nhóc ngông cuồng này sao đột nhiên lại xuất hiện…” Một đệ tử tầng hai không biết chuyện thấp giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận