Bách Luyện Thành Thần

Chương 2186: Bí Mật Linh Xu

Tộc Hiên Viên cũng phân biệt độ tinh thuần huyết thống, nhưng bọn họ không phân theo phẩm cấp mà dựa theo “các”Tộc Hiên Viên ở thế giới mẹ có tổng cộng chín các.

Con cháu tộc Hiên Viên có huyết thống khác nhau sẽ được xếp vào những “các” khác nhau, và cao nhất chính là Linh Xu các.

Tuy Linh Xu các không thể sánh bằng huyết thống “Vương phẩm” mà tộc Xi Vưu định nghĩa, nhưng vẫn khá ưu tú.

Người có huyết thống được xếp vào Linh Xu các thì có thể kích hoạt Bí Mật Linh Xu trong huyết thống!

Đây cũng là đòn sát thủ mà Tiên Trạch che giấu kín nhất.

Một luồng ánh sáng vàng hội tụ, biến thành một bức họa huyền ảo.

Bức họa này chính là sơ đồ Linh Xu.

Trong tộc Hiên Viên rất ít người có thể hóa ra sơ đồ Linh Xu, vả lại sơ đồ Linh Xu của mỗi người cũng không giống nhau.

Nếu Tiên Trạch được sinh ra ở thế giới mẹ, hắn ta cũng sẽ được đưa vào Linh Xu các để nghiên cứu sơ đồ của chính mình. Sức mạnh ẩn chứa trong bức sơ đồ này hết sức phức tạp, liên quan đến nguồn gốc và bí mật của tộc Hiên Viên…

Trên thế giới này, Tiên Trạch không có điều kiện nghiên cứu sơ đồ. Mỗi một phần chỉ dẫn trong tấm sơ đồ này đều là do Địch Tiến giúp hắn ta hoàn thành, hơn nữa mới chỉ mở ra một phần nhỏ mà thôi.

Dù sao nơi này cũng không phải thế giới mẹ, ngay cả những người bị lưu đày cũng chỉ có sức lực hữu hạn.

“Tách tách tách…”

Luồng ánh sáng vàng lưu chuyển trong bức sơ đồ một hồi, sau đó hóa thành từng mảng sáng màu đen rồi bay về trên thân Tiên Trạch.

Chẳng mấy chốc, toàn thân Tiên Trạch đã bị ánh sáng màu đen bao phủ.

Thân hình cao hơn nghìn trượng, toàn thân phát ra ánh sáng màu đen, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ.

Không chỉ có La Chinh và tộc Xi Vưu cảm thấy thế mà ngay cả mọi người trong tộc Hiên Viên cũng nhìn Tiên Trạch bằng ánh mắt quái dị.

“Đây… còn là Hiên Viên Hoang Thể sao?”

“Ánh sáng màu đen này cũng là sức mạnh trong huyết thống của chúng ta à?”

“Cảm giác thật kỳ lạ…”

Một vài trưởng lão và các con cháu trong tộc cũng đang thấp giọng bàn luận.

Không thể phủ nhận rằng bọn họ cảm nhận được khí thế của Tiên Trạch vừa tăng cường đáng kể. Chỉ là, luồng sức mạnh này khiến bọn họ cảm thấy quá xa lạ, nhất thời không thể tiếp thu, tựa như vào thời khắc này Tiên Trạch đã không còn là người trong tộc Hiên Viên nữa.

“Thực sự là sức mạnh của tộc Hiên Viên ta” Cơ Mi đứng từ xa nhìn Tiên Trạch, nói: “Nhưng sức mạnh ấy không phải thứ mà người bình thường trong tộc Hiên Viên có được…”

Trong tộc Hiên Viên, chỉ có người bị lưu đày và một ít người biết chuyện Tiên Trạch mang trong mình Bí Mật Linh Xu, đại trưởng lão Cơ Mi chính là một trong số đó.

Cho tới bây giờ Cơ Mi vẫn nghĩ mãi không hiểu vì sao Tiên Trạch được sinh ra trên thế giới này nhưng lại bộc phát ra huyết thống cường đại như vậy.

“Trong mấy trận chiến trước, ta chưa bao giờ sử dụng Bí Mật Linh Xu” Tiên Trạch nhìn ánh sáng màu đen trên thân thể mình một chút rồi lại nhìn chằm chằm La Chinh, nhếch môi cười nói: “Ngươi là người đầu tiên!”

“Xoạt!”

Tiên Trạch lại đâm hai thanh đao nhọn về phía La Chinh một lần nữa, đồng thời còn nói: “Bại dưới tay ta, ngươi không oan!”

“Xoạt xoạt xoạt…”

Hai thanh đao nhọn xoay tròn, hai ánh đao màu đen xuất hiện dưới lưỡi đao và lao tới vun vút, trông như hắn ta vừa dùng bút lông sói thượng hạng gạch chéo một cái trên trang giấy trắng phau!

“Ánh đao này rất mạnh” Lông mày La Chinh bỗng nhướng lên.

Hắn không dám đón mũi đao trực diện mà khẽ dịch chuyển thân hình, khó khăn lắm mới tránh khỏi nó!

Tiên Trạch thấy La Chinh tránh né bèn nở một nụ cười khinh bỉ. Hắn ta cũng không ép sát, bức bách La Chinh mà dáng vẻ vẫn cứ bình tĩnh thong dong, giơ thanh đao nhọn lên lần nữa!

“Keng!”

Đao nhọn va chạm, lại có thêm hai đường ánh đao màu đen đan chéo nhau phóng tới.

Ánh đao này dài tới mấy chục nghìn mét, mỗi một lần chém ra có thể phóng xa hơn trăm nghìn mét.

Hoang thần thuộc tộc Xi Vưu và Hiên Viên vẫn còn ổn, nhưng các hoang thần thuộc thành Phi Liêm thấy thế thì không thể không lùi lại một khoảng.

Tuy bọn họ đã đứng ở khoảng cách an toàn, nhưng uy thế nhường này, nếu không cẩn thận bị nó lan đến thì sẽ rất thảm.

“Vù!”

“Vù!”

“Vù…”

Từng ánh đao màu đen xẹt qua.

Tiên Trạch từ từ “đuổi theo” phía sau La Chinh, nhẹ nhàng giống như đang tản bộ.

“Không phải lúc nãy còn lợi hại lắm sao? Bây giờ hết cách rồi hả?” Tiên Trạch liếc nhìn La Chinh, hy vọng hắn có thể giãy giụa một chút, phản kháng một chút. Hắn ta thích nghiền ép đối thủ, thế nhưng nghiền ép kẻ thua mình quá xa lại chẳng có gì thú vị.

“Vù!”

Thấy một ánh đao đang lao nhanh tới, La Chinh nâng tay thi triển một chiêu.

“Vù vù…”

Ly Thủy Thần Kính đã chắn ngay trước mặt hắn.

Thế nhưng lần này Ly Thủy Thần Kính lại mất đi hiệu quả.

Khoảnh khắc hai ánh đao màu đen giao nhau chạm vào Ly Thủy Thần Kính, Ly Thủy Thần Kính lại giống như một tấm kính bình thường, bị phá nát vụn.

Cũng may La Chinh hành động cực nhanh, vừa thấy Ly Thủy Thần Kính vỡ tan liền buông tay rồi lùi về phía sau, thân thể nghiêng sang một bên, tránh khỏi ánh sáng màu đen, thậm chí còn giẫm ra một cái hố thật lớn dưới mặt đất.

“Dùng thứ đó không ngăn được nữa rồi à?” Tiên Trạch cười lạnh: “Ta còn tưởng là ngươi có thể ngăn chặn hết thảy cơ đấy!”

Trên mảnh đất hoang này, Tiên Trạch và La Chinh một người đuổi một người chạy, mà tâm trạng của người trong hai tộc có thể nói là lúc thì như lửa đốt, lúc lại như chìm trong băng.

“Không được rồi, không biết cái tên Tiên Trạch này sử dụng thủ đoạn gì mà thực lực bỗng chốc tăng vọt, La Chinh không có cách nào đối phó với hắn ta…” Một trưởng lão trong tộc Hiên Viên lo lắng nói.

“Không biết ánh sáng đen kia là cái gì, đúng là quá lợi hại” Điêu Viễn cũng nhíu mày.

Lúc trước La Chinh vốn chiếm thế thượng phong, nhưng bây giờ lại không hề có sức đánh trả, đương nhiên bọn họ rất lo lắng.

Tử Ngọc vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm vào La Chinh, không nói một lời.

La Chinh chỉ mới ở trong tộc Xi Vưu một thời gian ngắn, cũng không thể hiện quá nhiều thực lực trước mặt nàng. Cho dù hắn tu luyện chân thần, và dù bản thân hắn có lẽ cũng có một vài chiêu thức bí hiểm nào đó, nhưng không biết có thể đối phó với Tiên Trạch được hay không!

“Xoạt!”

La Chinh tránh tia sáng màu đen đan chéo vào nhau, nhưng nó lại đột nhiên lệch sang một bên, cắt qua sau người La Chinh một cách hung hiểm, để lại một rãnh máu trên lưng hắn.

Cảm giác nóng cháy hừng hực truyền tới.

Sau khi La Chinh tái tạo lại thân thể, cơ thể của hắn đã mạnh hơn thêm một bậc, nhưng dưới tia sáng màu đen này nó vẫn hết sức yếu ớt.

“Cũng đủ rồi, đã đến lúc kết thúc” Tiên Trạch thấy La Chinh bị thương bèn cười đắc ý: “Ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, bất đắc dĩ lẫn không cam lòng của ngươi, những cảm xúc này vốn nên xuất hiện ở loại người yếu ớt như ngươi! Nếu ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng!”

“Nực cười, mạng của ta mà cần ngươi tha cho?” La Chinh cười lạnh.

Tiên Trạch không thèm để ý thái độ của La Chinh, tiếp tục thong thả nói: “Loại người ngoan cố không chịu thay đổi như ngươi cũng giống như cái tên bị Đàm Hiên giết chết, cuối cùng chỉ có thể lấy tính mạng để chuộc tội!”

Nói xong, Tiên Trạch lại giơ hai thanh đao nhọn lên, lần này ánh sáng màu đen quanh thân hắn ta bắt đầu nổi sóng dữ dội, xem ra hắn ta thực sự muốn kết thúc trận đấu này.

Nghe Tiên Trạch nhắc tới Đàm Hiên, sắc mặt đám người Trừng Úy lại càng khó coi. Dù sao trong trận chiến này, chỉ có Thượng Long tộc Xi Vưu bọn họ là phải bỏ mạng.

Mà bây giờ, bọn họ lại càng lo lắng cho La Chinh hơn.

Ví dụ như Điêu Viễn, ông ta đã có ý định bảo La Chinh nhận thua. Hắn đã cố gắng hết sức rồi, để thua dưới tay Tiên Trạch cũng chỉ có thể trách tộc Xi Vưu bọn họ tài nghệ không bằng người ta, tâm phục khẩu phục!

“Vù…”

Nhưng vào lúc này, La Chinh bỗng đặt ngang thanh trường kiếm màu xanh ở trước ngực, nở một nụ cười thản nhiên: “Đúng là ta cần chuộc tội, nhưng phải xem cần dùng tính mạng của ai mới được”

Vừa dứt lời, mấy trăm đạo uẩn tại thế giới bên trong cơ thể của La Chinh bắt đầu dung hợp một cách điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận