Bách Luyện Thành Thần

Chương 2948: Đại tộc hội tụ

La Chinh liếc mắt nhìn một vòng khắp khoảng sân trống trải này, thấy ở khu vực bên trái có vài thân hình khổng lồ đang đứng đó“Đó là tộc Ly Uyên”

La Chinh từng gặp tộc Ly Uyên mấy lần trong Bỉ Ngạn. Mặc dù hắn không thấy rõ bản thể của họ, nhưng từ hình dáng dương hồn là có thể phác họa ra thân hình của họ nên đương nhiên hắn đã nhận ra ngay.

Hình thể của người tộc Ly Uyên cơ bản đều cao đến bảy, tám mươi mét, đứng ở đó trông chẳng khác gì một ngọn đồi nhỏ.

Từng người trong số họ đều khoác một bộ áo giáp màu vàng có tính chất đặc biệt, trong đôi mắt to tỏa ra sát khí nồng đậm, khi nhìn ra xung quanh còn mang theo vẻ ta đây.

Người tộc Ly Uyên có hình thể khổng lồ trời sinh, thân thể mạnh mẽ, xét về thực lực thì đúng là vượt trội hơn hẳn các chủng tộc khác nên tỏ vẻ kiêu căng cũng là lẽ đương nhiên.

Ở cách tộc Ly Uyên không xa là đám Nhĩ Thử đang ngồi rất ngay ngắn trật tự. Chúng che mặt, không nói lấy một câu, trông có vẻ rất nhún nhường.

Trong ấn tượng của người đời, sức chiến đấu của Nhĩ Thử không được xem là mạnh. Nguyên nhân là vì tộc Nhĩ Thử rất ít khi xung đột với các chủng tộc khác, chúng thích dùng Thần Tinh và hồn đan để giải quyết hơn.

Nhưng theo sự quan sát của La Chinh ở trong Bỉ Ngạn thì sức chiến đấu của đám Nhĩ Thử tuyệt đối không thể xem thường. Dù sao tín vật Bỉ Ngạn tốt nhất đều từng qua tay chúng, đương nhiên tín vật Bỉ Ngạn mà chúng dung hợp sẽ không quá tệ.

Ngoài ra còn có tộc Mông, tộc Thiên Lang, tộc Tử Viên…

Qua số lượng của các sinh linh trong từng tộc là có thể đoán ra độ mạnh yếu của chủng tộc đó. Chủng tộc nào càng mạnh thì càng có quyền lên tiếng, đương nhiên cũng cầm được nhiều vé vào cửa hơn.

Ví như tộc Ly Uyên có số người lên đến năm trăm, đông nhất ở chỗ này, cho nên vé vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới mà họ lấy được hiển nhiên nhiều nhất. Còn các tộc nhỏ như Thiên Lang, Tử Viên thì chỉ có hai, ba mươi người, thực lực tổng hợp của họ đương nhiên nhỏ yếu.

Các thế lực siêu cấp bình thường đều có thể lấy được từ hai trăm tấm vé vào cửa trở lên, nhưng lần này bảy núi của Thiên Cung cũng chỉ có tổng cộng tầm một trăm tám mươi người đến tham gia, nói rõ lần này họ bị yếu thế trong việc chiếm lượng phân phối vé vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Thu Âm Hà ra sân, chắp tay với các đại tộc rồi tìm một góc, ra hiệu cho các đệ tử Thiên Cung đợi ở đây.

Các đệ tử Thiên Cung lập tức ngồi xếp bằng tại đó, ánh mắt cũng đánh giá chung quanh giống như La Chinh.

Dù sao, các sinh linh đang ngồi quanh đây cũng chính là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn của họ.

Khi các đệ tử Thiên Cung vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, ở chân trời chợt vang lên một loạt tiếng rít xé gió. Có thêm mấy chục chiếc phi thuyền lao vùn vụt tới, trong đó có một chiếc lớn đến kinh người, tựa như một thành trì đang bay trên không trung. Ở ngay chính giữa chiếc phi thuyền này vẽ hình một con gấu rất to.

“Người của tộc Hữu Hùng đến rồi” Các đệ tử Thiên Cung thấp giọng nói thầm.

Vừa thấy phi thuyền trông như tòa thành trì kia, mấy người Hoắc Trạch, Lam Tình vốn đang im lặng đi theo cạnh La Chinh chợt đổi sắc mặt. Bọn họ chưa bao giờ được gặp tộc Hữu Hùng ngoài đời thực, đây chính là lần đầu tiên.

Trong ý thức, họ đã xem tộc Hữu Hùng như một đối thủ đáng sợ. Bây giờ lại thấy bên kia dào dạt khí thế đến vậy, trong lòng đương nhiên sẽ có áp lực cùng e ngại.

Nhất là Lam Tình, nàng vội tiến sát lại gần La Chinh theo bản năng.

Thấy dáng vẻ lo âu căng thẳng của Lam Tình, bờ môi La Chinh khẽ động đậy, dùng chân nguyên truyền âm nói với nàng: “Tộc Hữu Hùng cũng là con người giống hệt với chúng ta thôi, đừng sợ”

“Nhưng họ đã giết rất nhiều người tộc ta” Lam Tình cũng dùng chân nguyên truyền âm trả lời.

“Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu. Sợ hãi không giải quyết được vấn đề gì” La Chinh bảo.

Đi trên con đường tu luyện hệt như bước trên cầu khỉ bấp bênh, dù có đứng ở chỗ cao đến mấy thì cũng phải vứt bỏ toàn bộ nỗi sợ ở bên dưới, không thì người té xuống chính là mình.

Bản tâm vô cùng quan trọng.

“Nhưng họ mạnh lắm” Lam Tình còn nói thêm.

“Muội sẽ trở nên mạnh hơn” La Chinh khẽ mỉm cười, đáp lại.

Lam Tình cúi thấp đầu trầm tư một chút, khi ngẩng lên lần nữa, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã thấp thoáng vẻ kiên định.

Thật ra Lam Tình là một tiểu cô nương rất lạc quan, chẳng qua hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ của nàng đã hình thành một ý nghĩ khắc sâu trong lòng nàng rằng tộc Hữu Hùng là kẻ địch đáng sợ.

La Chinh cũng biết, chỉ bằng vài câu nói của mình thì rất khó giũ sạch mối e ngại của những người Cửu Lê đối với tộc Hữu Hùng, nhưng hắn chỉ cần chứng minh tộc Hữu Hùng không phải là đối tượng mà mình không thể chiến thắng, như vậy là đủ, nỗi sợ trong lòng họ sẽ được giải quyết dễ dàng.

Sau khi những chiếc phi thuyền kia hạ xuống, người tộc Hữu Hùng lao vùn vụt tới từ trụ đá. Đi đầu là một ông lão ưỡn thẳng lưng eo, hai mắt sáng ngời, mỗi một cử động đều rất mạnh mẽ và tràn đầy sức lực. Ông lão cũng chắp tay với các đại tộc rồi dẫn người tộc mình đến đứng trong một góc.

Tộc Hữu Hùng vừa tới chưa bao lâu, tộc Kim Ô, tộc Mẫn Nguyệt và Thần Nông Thị cũng lần lượt đến.

Những năm qua, thế lực Nhân tộc do tộc Hữu Hùng cầm đầu không ngừng mở rộng. Nhân tộc vốn có vẻ hơi yếu thế, giờ đây đã có xu thế vượt qua những đại tộc siêu cấp khác. Nếu những thế lực siêu cấp này hợp lại cùng nhau thì e rằng thực lực sẽ vượt trên cả tộc Ly Uyên.

Kẻ đi đầu bên tộc Kim Ô hiển nhiên là Phượng Nữ đại nhân. Nàng đi chầm chậm ở đằng trước, vòng eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, đôi cánh vàng óng đong đưa theo nhịp chân, cả người toát lên vẻ quyến rũ như muốn câu hồn đoạt phách người khác.

Toàn bộ sinh linh nơi đây đều đổ dồn mắt về phía nàng.

La Chinh vừa thấy Phượng Nữ, lông mày lập tức hơi nhíu lại.

Ban đầu ở Quan Sơn Châu, hắn suýt thì bị hình chiếu huyễn diệt của cô gái này đánh chết, không ngờ lần này lại chạm mặt nữa.

Có điều ở đây dù gì cũng là trước cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới, có các trưởng bối như Thu Âm Hà bảo vệ đằng trước, hắn cũng không việc gì phải e ngại.

Phượng Nữ dạo bước một vòng rồi đi về hướng này với nụ cười lạnh.

Thu Âm Hà thấy vậy bèn bước ra ngăn trước mặt nàng. Ông chắp tay với nàng rồi nói: “Phượng Nữ đại nhân, không biết có việc gì muốn dạy bảo”

Ánh mắt Phượng Nữ rơi lên người Phượng Ca, nàng ta khẽ cười nói: “Có gì đâu, chẳng qua ta muốn nhìn kẻ phản bội của tộc Kim Ô bọn ta một chút thôi. Không ngờ giờ này ngày này nàng lại muốn tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo, thời gian trôi qua thật nhanh”

Phượng Ca nghe vậy liền trầm mặt, đứng bật dậy và cất giọng rét lạnh: “Ngươi lặp lại lần nữa!”

Những năm tháng khi còn ở Phượng Sào chính là ký ức mà cả đời này Phượng Ca không muốn khơi gợi lên, vậy mà Phượng Nữ tới khiêu khích, Phượng Ca đương nhiên rất tức giận.

“Phượng Nữ, chú ý lời nói của ngươi” Thu Âm Hà lên tiếng nhắc nhở, vẻ mặt không vui.

Mọi người tới đây là vì Hồn Nguyên Đại Thế Giới, không phải để gây chuyện thị phi.

Phượng Nữ lại không để ý tới Thu Âm Hà mà nói tiếp: “Ta nói có sai đâu. Mẫu thân ngươi là kẻ phản bội, ngươi tất nhiên cũng là kẻ phản bội. Nếu ngươi giống mẫu thân ngươi, cứ núp kín trong Thiên Cung thì đã chẳng có việc gì, còn một khi dám đến Hồn Nguyên Đại Thế Giới, vậy ngươi hãy chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình không quay về được đi”

Vẻ mặt Phượng Ca tối sầm lại, nàng đang định cãi tiếp thì La Chinh ở cạnh bỗng nhiên ngăn lại, đồng thời nói: “Chúng ta không nên so đo với đám người chim mọc cánh này”

Phượng Nữ vốn không chú ý tới La Chinh, bây giờ thấy hắn, nàng ta lập tức nhớ lại những chuyện ở Quan Sơn Châu. Sắc mặt nàng ta sầm xuống, nói: “Là ngươi?”

Nàng ta hóa ra hình chiếu huyễn diệt mấy lần nhưng đều bị La Chinh chạy thoát, ký ức về La Chinh đương nhiên rất sâu sắc.

Nhưng khi đó La Chinh mới vừa bước vào Bỉ Ngạn không lâu, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà hắn đã muốn tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận