Bách Luyện Thành Thần

Chương 1926: Quả cầu ánh sáng màu cam

Một kiếm toàn lực này của La Chinh gần như đã hao hết chín phần nguồn sức mạnh của hắnChín ngôi sao ở thế giới trong cơ thể hắn nhanh chóng ảm đạm xuống…

Hầu hết các sinh linh ở nơi này đều không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ có duy nhất Tà Thần cúi đầu nhìn xuống, lẩm bẩm nói: “Chủ, hắn đang phải giao chiến với một đối thủ vô cùng mạnh mẽ…”

“Ầm ầm…”

Một đoạn cánh tay của con Ma Sứ vực sâu đang bắt lấy Hàm Sơ Nguyệt và Mục Ngưng rơi xuống đất.

Khi các thần trong hẻm núi nhìn thấy cảnh này thì đều trợn tròn mắt kinh ngạc!

Sức phòng thủ của Ma Sứ vực sâu đáng sợ đến mức nào, dĩ nhiên là mỗi thần đều biết. Bọn họ gần như đã dùng đến sát chiêu mạnh nhất của bản thân, vậy mà vẫn không thể gây ra chút thương tổn thực chất nào cho nó. Thậm chí, đòn tấn công của một vài thần cấp thấp còn không thể để lại chút dấu vết nào trên mình con Ma Sứ này.

Vậy mà một chiêu toàn lực của La Thiên Hành lại có thể chém đứt được một cánh tay của Ma Sứ vực sâu…

Rốt cuộc trong một kích kia của người này có chứa sức mạnh lớn đến cỡ nào?

Nếu như ngay cả con Ma Sứ này còn không thể chống đỡ nổi một kích của hắn thì liệu rằng có thần nào ở đây có thể đỡ nổi?

Tuy con Ma Sứ vực sâu này đã bị chém đứt một cánh tay, nhưng Hàm Sơ Nguyệt và Mục Ngưng vẫn chưa thể thoát khỏi hiểm cảnh!

Thanh kiếm lửa khổng lồ của con Ma Sứ này chém ngang một nhát vào giữa khoảng không, sau đó là một nhát chém thẳng, nhằm thẳng vào đầu Hàm Sơ Nguyệt và Mục Ngưng.

Lúc này, La Chinh gần như đã tiêu hao cạn kiệt nguồn sức mạnh của mình, đã mất đi khả năng bùng nổ. Cho nên, bây giờ hắn khó mà kéo Hàm Sơ Nguyệt thoát khỏi nguy hiểm.

Ngay lúc này, Hàm Thương Yên đứng bên cạnh hắn bèn ra tay. Một tay của hắn nắm chặt, ngưng tụ ra một ảo ảnh nắm đấm màu vàng nhạt.

“Vèo!”

Ảo ảnh nắm đấm xoáy tròn cực nhanh, đánh về phía cánh tay cụt của con Ma Sứ kia.

Cùng lúc đó ở phía bên ngoài kia, thần cấp cao nhà họ Mục dồn sức vào hai tay, rồi kéo mạnh về phía sau. Lập tức, có một cơn gió vô hình được hình thành, cuốn lấy Hàm Sơ Nguyệt và Mục Ngưng. Theo lực kéo này, cả hai cô gái và cánh tay cụt kia đều được kéo đi khoảng bốn năm trượng.

“Rắc rắc…”

Đúng lúc này, một kiếm của Ma Sứ vực sâu chém xuống, song vẫn chậm một nhịp, cuối cùng tạo thành một vết nứt lớn trên mặt đất. Từ vết nứt ấy bốc lên ngọn lửa hừng hực, giống như đã hình thành một lối vào địa ngục.

“Mau rút lui!”

Sau khi cứu thoát được người từ trong tay Ma Sứ vực sâu, tất cả mọi người nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với những con Ma Sứ đó, La Chinh cũng không ngoại lệ.

Một kích vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao mất chín phần sức mạnh, cho nên lúc này hắn không thể dựa vào nguồn sức mạnh để bùng nổ tốc độ được nữa. Song để kéo giãn khoảng cách với con Ma Sứ kia thì hắn vẫn có thể làm được.

Thần cấp cao Mục gia vươn tay, cố gắng muốn kéo Mục Ngưng thoát khỏi cánh tay cụt của con Ma Sứ kia, nhưng lại không xi nhê chút nào. Ông ta hơi nhíu mày, cuối cùng ôm cả cánh tay cụt và hai cô gái chạy thật nhanh ra ngoài.

“Ta đi trước một bước đây. Ở lại đây đúng là tự mình tìm cái chết…”

“Nhanh lên, chạy ra theo Tinh Môn!”

Một vài thần thấy tình hình không ổn, bèn nhao nhao xông về bức tượng nữ thần phía dưới Tinh Môn.

Thế nhưng phần lớn các thần đều không có ý định bỏ chạy, mà bọn họ chỉ kéo giãn khoảng cách nhất định giữa mình với những con Ma Sứ.

Da thịt của những con Ma Sứ vực sâu này vô cùng thô dày, chứa nguồn sức mạnh rất to lớn, song chỉ có bốn con mà thôi. Hơn nữa, chiêu thức tấn công duy nhất của chúng chỉ là thanh kiếm lửa khổng lồ trong tay, nếu như không phải do chúng đột nhiên bùng nổ thì cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

“Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh…”

Bốn con Ma Sứ vực sâu vung kiếm lửa đuổi theo các thần. Các thần đều dựa vào thân pháp linh hoạt của mình liên tục tránh né…

Khoảng chừng sau mười nhịp thở.

Kim quang bên ngoài thân hình những con Ma Sứ vực sâu này dần tản đi, tốc độ của chúng cũng nhanh chóng chậm lại!

“Những kim quang kia đang dần biến mất!”

“Ta biết ngay mà, kim quang kia không thể kéo dài bao lâu. Mọi người, xông lên!”

“…”

Các thần đang chạy trốn điên cuồng đều thở phào nhẹ nhóm. Quả thực, những con Ma Sứ vực sâu này vô cùng lợi hại, nhưng một khi tốc độ của chúng bị chậm lại thì không còn tính uy hiếp nữa.

“Băng Sương Bộc Phá!”

“Rào!”

Hàng nghìn hàng vạn bông tuyết rơi như mưa lên người những con Ma Sứ, tạo thành từng tầng sương trắng bay lượn lờ.

“Vạn Vật Sinh Sôi!”

“Tách tách…”

Từng sợi dây leo lớn cỡ ngón cái nhanh chóng trồi lên khỏi mặt đất, nhanh chóng quấn lấy hai chân những con Ma Sứ vực sâu.

Các kiểu chiêu thức đều được thi triển với đám Ma Sứ vực sâu, một lần nữa hạn chế hành động của chúng.

Bốn con Ma Sứ bị nhốt trong vòng vây của các thần đã sớm tả tơi thảm hại. Mất đi sự che chở của kim quang, chúng khó có thể chống đỡ nổi công kích của các thần.

“Két!”

Bên hông của một con Ma Sứ vực sâu bỗng xuất hiện một vết nứt lớn, thân thể to lớn mất thăng bằng, phần thân trên bị chém đứt đổ rầm xuống đất.

“Rốt cuộc cũng giải quyết được một con!”

“Quả nhiên, những con Ma Sứ vực sâu này vô cùng lợi hại. Cho dù là thần đại viên mãn muốn đơn độc giải quyết nó thì chắc cũng không dễ dàng gì…”

“Nhưng nó đã bị chúng ta giết! Ha ha ha!”

Tất cả mọi người hợp sức lại, cuối cùng tiêu diệt được một loài sinh vật to lớn, hung dữ và vô cùng mạnh mẽ như thế. Điều này quả thật khiến bọn họ hưng phấn không thôi.

“Ô…”

Một con Ma Sứ khác liên tục phát ra những tiếng gầm thét tuyệt vọng.

Trước khi chết, con Ma Sứ kia cắm mạnh thanh kiếm lửa xuống đất, quỳ một chân xuống, cái đầu rũ thấp, rồi sau đó không còn động đậy nữa.

So với hai con Ma Sứ vực sâu trước đó thì tình cảnh của hai con Ma Sứ còn lại không khác là bao…

Đúng như những lời Đông Phương Ninh nói, những con Ma Sứ này là con rối được ghép từ bộ xương của ác ma. Muốn tiêu diệt hoàn toàn được chúng quả thực là một điều vô cùng khó khăn. Thế nhưng, sau khi hứng chịu đòn tấn công của các thần thì chúng đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Cả bốn con Ma Sứ vực sâu đều không còn cử động. Các thần nhìn nhau, trong mắt chứa ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

“Phần thưởng khi tiêu diệt được những con Ma Sứ vực sâu này là gì?”

“Sẽ được rất nhiều Thần vũ tệ ư?”

“Nếu như chỉ có mấy món chí bảo tín ngưỡng thì sẽ phân chia như thế nào…”

Nghe vậy, không ít thần cấp thấp đều cảm thấy vô cùng rối rắm. Mà những thần cấp cao đã lặng lẽ tiếp cận những con Ma Sứ kia. Hiển nhiên, bọn họ đều nghĩ đến điểm này.

Cho dù là một chí bảo tín ngưỡng cấp hai thôi thì cũng được xem là vô cùng có giá trị rồi.

Nếu thật sự giết chết bốn con Ma Sứ mà có bốn món chí bảo tín ngưỡng xuất hiện thì bọn họ không cần phải đi bảo vệ bức tượng nữ thần làm gì nữa. Chỉ sợ khi đó, nơi này sẽ bùng nổ thêm một trận tranh cướp kinh thiên động địa. Mỗi vị thần trước mắt này đều sẽ trở thành kẻ địch của mình!

Những nhà quyền thế đặt ra rất nhiều quy tắc chung trong cấm địa, chính là để tránh mọi người chém giết lẫn nhau ở trong này.

Thế nhưng đứng trước cám dỗ thực sự, những quy tắc kia căn bản không đáng nhắc tới…

Mọi người vẫn luôn tuân thủ những quy tắc này là bởi vì nếu như vi phạm sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Song một khi có thể đạt được những lợi ích lớn hơn những tổn thất kia, vậy những quy tắc này đều sẽ biến thành lời nói suông.

“Rầm…”

“Rầm…”

“Rầm…”

“Rầm…”

Bốn thanh kiếm khổng lồ cắm trên mặt đất bỗng bùng lên ngọn lửa dữ dội, nuốt chửng lấy cơ thể của những con Ma Sứ vực sâu.

Ngọn lửa liên tục bùng cháy dữ dội, từng cơn sóng nhiệt vô hình khuếch tán ra.

Thế nhưng, có vài thần không hề có ý định lui lại, mà thay vào đó lại tiếp tục cố gắng tiếp cận những con Ma Sứ này. Sự cảnh giác trong đôi mắt họ càng lúc càng cao.

Thứ mà bọn họ đang đề cao cảnh giác không phải là những con Ma Sứ vực sâu này, mà chính là những thần khác.

La Chinh lặng lẽ đứng một bên, hắn bình tĩnh quan sát ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ kia. Lúc này, nguồn sức mạnh của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, phải cần một khoảng thời gian để có thể khôi phục trở lại. Cho nên, hắn không thể tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt này.

Mãi cho đến khi những con Ma Sứ vực sâu hoàn toàn cháy rụi, ngọn lửa mới dần tắt, chỉ còn sót lại một đống tro tàn màu đen.

“Không có gì hết?” La Chinh hơi nhướng mày, lộ vẻ bất ngờ.

“Làm sao có thể? Ngay cả một Thần vũ tệ cũng không có?”

“Đệ đệ ta đã phải trả giá bằng cả sinh mạng…”

“Ai dà, cho dù những con Ma Sứ này chỉ để lại một đống xương cốt thì cũng có giá trị phi thường, vậy mà lại bị đốt sạch!”

Xương cốt của những con Ma Sứ vực sâu này đều đến từ những con “ác ma” thật sự, ngay cả thần cấp cao cũng khó có thể đánh nát được chúng. Chỉ riêng những bộ xương thôi đã có giá trị vô cùng lớn, đáng tiếc bây giờ chúng đều bị đốt thành tro.

“Đó là cái gì vậy!” Một thần bỗng nhiên lên tiếng.

Sau đó, mọi người nhìn thấy từ trong đống tro tàn bỗng lóe ra ánh sáng màu cam.

Một thần cấp cao có tốc độ cực nhanh, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhảy lên phía trước, vói tay vào đống tro tàn và lấy ra một quả cầu ánh sáng màu cam. Ngay lập tức, người này lộ vẻ mừng như điên. Nhưng ngay khi vừa mới bắt lấy quả cầu này, hắn lại kêu thảm một tiếng, nhanh chóng vứt nó đi. Một nửa cánh tay của hắn đã bị đốt thành tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận