Bách Luyện Thành Thần

Chương 3027: Bài xích dị tộc

La Chinh vừa được kéo về hang động liền ngơ ngẩn ngồi yên. Hắn vẫn chưa thích ứng được khi chuyển từ Huyền Lượng Chi Thái về lại bình thường“Sao nào?” Chàng trai thanh tú cười hỏi.

Cô gái yêu mị thấy biểu hiện của La Chinh cũng tỏ vẻ “ta biết mà”.

Lần đầu tiên bọn họ tiến vào không gian bên ngoài Hỗn Độn cũng có phản ứng tương tự như vậy.

Mãi một lúc lâu sau, La Chinh mới phản ứng được.

Hắn nhìn vùng hư không bên ngoài hỗn độn, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp: “Vậy những điểm sáng ở ngoài kia thật ra chính là những vật chất khác bên trong không gian?”

Chàng trai thanh tú gật đầu, nói: “Sư tôn từng nói tất cả vật chất đều phân tán rải rác, có lẽ một điểm sáng nào đó bên trong kia chính là của sư tôn ấy chứ…”

Trong những điểm sáng tràn đầy khắp hư không bên ngoài hỗn độn, mọi vật chất cứ đan xen với nhau, chẳng phân biệt được ngươi ta, chẳng phân biệt được nhau.

La Chinh đã đi ra ngoài một lần nên cũng hiểu được đại khái. Nếu dùng đôi mắt của hắn để đi ước lượng độ lớn nhỏ hay cự ly trong vùng hư không này căn bản là chuyện vô nghĩa!

“La Chinh, để ta thử một chút!”

“Ta cũng muốn thử xem!”

9527 và Thanh Ngọc Chi Linh không hẹn mà cùng nói.

Vừa rồi lúc La Chinh thò đầu ra, 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh trốn trong cơ thể hắn cũng không vào theo La Chinh.

Bọn họ cũng vô cùng tò mò về không gian này.

La Chinh suy nghĩ một lát rồi lập tức dùng ý thức nói: “Các ngươi trốn vào trong cánh tay ta”

Ý thức của Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 nhanh chóng chui vào cánh tay La Chinh, sau đó La Chinh lập tức đưa tay phải của mình ra ngoài hỗn độn.

Giống như lúc trước, cánh tay phải của hắn lại hóa thành điểm sáng và nhanh chóng khuếch tán ra, lần này khuếch tán đương nhiên cũng có ý thức của 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh.

Trong lúc để hai ý thức được trải nghiệm Huyền Lượng Chi Thái, La Chinh nói với chàng trai thanh tú: “Nếu sư tôn của các ngươi đã hóa thành Huyền Lượng Chi Thái thì truyền tin cho ông ấy như thế nào để ông ấy trở về?”

Cô gái yêu mị chỉ vào phần rìa hang động, ở trên đó có từng sợi dây thừng bị đóng đinh cố định lại, bên ngoài dây thừng vẽ những phù văn phức tạp.

Tổng cộng có mười ba sợi dây thừng, bởi vì phần lớn đều kéo dài ra ngoài hỗn độn nên trong hang động chỉ để lại một đoạn nhỏ dài bằng ngón tay, lúc trước ngược lại La Chinh không để ý tới.

“Trên người sư tôn và các sư huynh khác đều buộc Giải Thiên Tác, dùng Giải Thiên Tác là có thể truyền tin” Cô gái yêu mị nói.

“Mười ba sợi dây thừng tương ứng với mười ba người… Dùng dây thừng cố định mình lại à, Vô Ưu Vương đúng là có ý tưởng hay” Trong lòng La Chinh thầm nghĩ.

Cô gái yêu mị giải thích xong thì nhẹ nhàng nhấc đôi tay ngọc lên, ba luồng năng lượng đỏ vàng xanh lượn vòng trong lòng bàn tay nàng.

La Chinh đã gặp hai trong số ba luồng năng lượng này rồi, chính là ánh sáng màu xanh lam mà yêu quái mắt to bắn ra và bong bóng màu đỏ do rắn bay hai đầu phun ra, còn loại năng lượng màu vàng thứ ba thì đây là lần đầu La Chinh trông thấy.

Bọn họ cũng đã nói Vô Ưu Vương nuôi dưỡng ba chủng tộc ở trong hư không, chắc hẳn chủng tộc cuối cùng vận dụng năng lượng màu vàng đó.

“Vụt…”

Ba luồng năng lượng hóa thành một quả cầu trong tay cô gái yêu mị, sau đó bị nàng vỗ nhẹ vào phù văn của một trong những sợi dây thừng. Phù văn trên dây thừng lập tức sáng lên từng đoạn một, kéo dài đến bên ngoài hỗn độn, hóa thành mấy điểm sáng nhanh chóng đi xa.

Như vậy, không gian huyền diệu khó giải thích bên ngoài hỗn độn cũng không phải không có dấu vết để tìm kiếm, ít nhất Vô Ưu Vương đã tìm ra quy tắc trong đó.

Lúc này La Chinh vừa rút tay phải của mình từ bên ngoài hang lại, 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh ẩn nấp trong tay hắn đương nhiên cũng về theo.

“…” 9527.

“…” Thanh Ngọc Chi Linh.

Một kẻ từng là Chân Lý Chi Tử, kẻ còn lại hiện là phân hồn của cổ thần Hỗn Độn, có cảnh tượng hoành tráng nào mà họ chưa từng thấy qua? Có dạng bí mật gì chưa từng tìm hiểu qua? Vậy mà sau khi rơi vào Huyền Lượng Chi Thái, họ vẫn bị rung động thật sâu.

Nhất là Thanh Ngọc Chi Linh, nó thật sự không ngờ trong không gian mà mình từng nắm trong tay lại có thể nối thẳng tới bên ngoài hỗn độn, hiện ra cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi như vậy.

La Chinh không hỏi cảm nhận của họ mà chỉ mở miệng hỏi hai người kia: “Truyền tin cho sư tôn hai người xong rồi chúng ta phải đợi bao lâu?”

Chàng trai thanh tú suy nghĩ một lát mới đáp: “Khó mà nói, có lúc sư tôn đi vào không gian quá lâu, trở về cũng chậm, có lúc trở về cực nhanh, cái này phải xem tâm trạng của sư tôn nữa”

Cô gái yêu mị cũng nói theo: “Trước kia có một con Kim Diện Quỷ bị trục xuất vào đây, nó có một tín vật Bỉ Ngạn rất đặc biệt, ta và sư huynh đều không đánh lại, cuối cùng chỉ có thể trốn vào trong hang động này gọi sư tôn. Lần đó sư tôn chỉ dùng mấy hơi thở đã trở lại và thu phục con Kim Diện Quỷ kia”

“Phải xem sư tôn có muốn quay về hay không, nếu người rất coi trọng thì có lẽ về ngay trong khoảnh khắc…” Chàng trai thanh tú đang nói chuyện thì ở xa xa có ngôi sao không ngừng chập chờn dao động, tụ hội về phía cửa động.

Cô gái yêu mị bĩu môi nói: “Có vẻ sư phụ vô cùng coi trọng ngươi”

Bọn họ thân là đệ tử của Vô Ưu Vương nhưng cũng chỉ đến thời khắc sinh tử, Vô Ưu Vương mới xuất hiện. Bây giờ cô gái yêu mị chỉ vừa truyền tin tức về La Chinh ra ngoài, sư tôn đã bắt đầu trở về, cho nên cô gái yêu mị khá là ghen tị.

“Vù…”

Càng ngày càng có nhiều điểm sáng hội tụ về phía cửa hang. Những điểm sáng này không ngừng co lại, cuối cùng phác họa ra đường nét hình người mơ hồ. Nháy mắt khi đường nét này tiến vào trong hang động, một người đàn ông cao to vạm vỡ với bộ râu quai nón xuất hiện trước mặt cả nhóm La Chinh, trông ông giống y như đúc bức tượng mà La Chinh nhìn thấy ở trên hành tinh nhỏ.

“Sư tôn!”

“Sư tôn!”

Cô gái yêu mị và chàng trai thanh tú đồng loạt chắp tay, cung kính cúi chào người đàn ông râu quai nón.

Ông khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn sang La Chinh, đôi lông mày rậm rạp đột nhiên nhướng lên, quan sát vô cùng cẩn thận.

“Tại hạ tham kiến tiền bối” La Chinh cũng chắp tay thi lễ với ông.

Vô Ưu Vương không phản ứng lại, cuối cùng ánh mắt chuyển xuống tay phải La Chinh và nói: “Bên trong cơ thể ngươi còn có hồn thể của hai dị tộc, vì sao không hiện thân? Nếu cứ muốn ẩn nấp và trộm quan sát ta thì đừng trách ta xóa sạch ý thức của các ngươi!”

Nghe sư tôn nhắc tới dị tộc, vẻ mặt của cô gái yêu mị và chàng trai thanh tú lập tức căng thẳng.

Ở bất kỳ điều kiện nào, Vô Ưu Vương chỉ chấp nhận Nhân tộc và cực kỳ bài xích những dị tộc khác. Trong các sinh linh bị vứt bỏ tới không gian này có vài kẻ cực kỳ vô tội, vì đường sống mà cũng có không ít kẻ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Nhưng sư tôn lại không hề có lòng thương hại đối với các sinh linh dị tộc xông vào vùng không gian này, không những thế, sư tôn còn yêu cầu các đệ tử của ông cũng làm như vậy.

Lâu ngày, cô gái yêu mị và chàng trai thanh tú cũng như Vô Ưu Vương, tiêu diệt không biết bao nhiêu sinh linh dị tộc, theo bản năng bài xích sinh linh dị tộc. Còn La Chinh, hắn là người duy nhất sống sót trong nhiều đơn vị thời gian như vậy đến nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận