Bách Luyện Thành Thần

Chương 2228: Đánh lén

Trước đây, Minh Vi rất tự tin rằng mình có thể xông pha đánh tới với khí thế áp đảo, bởi vì thực lực của nàng ta rất mạnhTrong mắt nàng ta, bộ tộc Trưởng Giám Ngục chẳng khác nào loài côn trùng trốn chui nhủi trong màn tối, nàng ta không thể nào tìm ra được.

Bây giờ hang ổ của chúng đã bị phát hiện, chúng chắc chắn sẽ phải chết trong tay nàng ta.

Nhưng thật không ngờ bộ tộc Trưởng Giám Ngục lại vội vã triển khai Chúng Sinh Bình Đẳng khiến thực lực của Minh Vi bị giảm mạnh. Giờ đây nàng ta không còn dám chắc liệu mình có thành công hay không.

Vì vậy, trong lòng nàng ta chợt dâng lên nỗi lo âu.

“Yên tâm đi” La Chinh chậm rãi đứng lên: “May mắn luôn nghiêng về phía ta, ta tin rằng lần này cũng sẽ như thế”

Nghe được câu này, Minh Vi thoáng sững người. Nàng ta không biết lòng tự tin này La Chinh từ đâu mà ra, nhưng chỉ một thoáng sau vẻ sững sờ trên mặt nàng ta đã được thay thế bằng nụ cười mỉm. Cậu chàng hậu bối trẻ tuổi này thú vị thật.

Đúng lúc này, những người bị lưu đày và cả các hoang thần khác đều dần tỉnh lại.

Sau một đêm nghỉ ngơi lấy lại sức, mọi người lại tiếp tục tiến lên.

Ở một nơi sâu trong dãy đài cao, nhóm Diêm Lai đang lặng lẽ đi trên một con đường nhỏ.

Sau Chúng Sinh Bình Đẳng, thực lực của cả nhóm Diêm Lai cũng bị suy giảm hệt như những người khác, làm việc rất bất tiện, khá nhiều người trong nhóm cảm thấy thật không quen.

Cũng may bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã chuẩn bị và sắp xếp sẵn từ trước, bọn họ chỉ cần hành động theo chỉ thị của Diêm Lai là được.

“Hiện giờ bọn họ cũng yếu ớt hệt chúng ta, ngay cả ả Minh Vi mạnh quá sức tưởng tượng kia cũng thế” Diêm Lai nói khẽ: “Mà chúng ta thì có đám âm nhân trợ giúp, chắc các ngươi cũng biết bước kế tiếp phải làm gì…”

Trong tay những kẽ bị lưu đày này đều đang cầm một cây cung nỏ màu đen, là loại cung nỏ mà người bình thường sử dụng. Dây cung đã được căng chặt, mũi tên màu đen tuyền cũng đã lắp trên dây, ở đầu mũi tên còn lóe lên tia sáng đen mờ ảo!

Xưa kia, trong mắt những người bị lưu đày thì loại cung nỏ này không hề có tính uy hiếp chút nào. Cho dù họ, hay thậm chí là các hoang thần, có bị bắn một ngàn hay trăm ngàn mũi tên thì cũng vẫn chẳng hề bị sứt mẻ.

Thế nhưng giờ đây nó lại là đòn trí mạng.

“Hiểu rồi” Một kẻ bị lưu đày cười toe toét.

Bây giờ, đối với một vài người thì việc rời khỏi thế giới này đã không còn quá quan trọng nữa, chủ yếu là có thể săn giết nhóm Minh Vi cũng đủ làm họ thỏa mãn rồi.

Diêm Lai lôi ra một cái túi và lấy vài khối bánh màu đen tỏa ra mùi thuốc nồng đến gay mũi.

“Đám âm nhân kia không biết phân biệt địch ta, chỉ cần thấy vật sống là sẽ nhào ngay tới. Các ngươi ăn hết số bánh này đi, ăn xong rồi cơ thể sẽ tỏa ra mùi hương hệt như cái bánh ấy, như vậy đám âm nhân kia sẽ không đụng tới các ngươi” Diêm Lai vừa nói vừa phát bánh cho từng người.

Trước đây, những thủ đoạn nhỏ nhặt này chẳng thể nào lọt vào mắt họ, nhưng sau Chúng Sinh Bình Đẳng thì lại trở thành mấu chốt quan trọng phân định thắng thua!

Những người bị lưu đày khác không do dự gì, lập tức nhận lấy rồi nhai bánh nuốt xuống.

Hiển nhiên mùi vị của bánh này không dễ ăn chút nào, ai nấy đều nhăn mặt nhíu mày.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Diêm Lai nói tiếp: “Chắc đám người kia sắp đến rồi. Địch Tiến, ngươi dẫn theo ba người đi đến Đinh Sửu Vị, còn Đỗ Mạn thì đến Tân Ngọ Vị…”

Toàn bộ đài cao trong thế giới này đều được xếp theo thiên can địa chi(*).

(*) Thiên can địa chi cũng giống với ngũ hành, cực kỳ quan trọng trong phong thủy. Thiên can bao gồm 10 can là Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu. Còn địa chi gồm có 12 chi là Tí, Ngọ, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.

Ở giữa những đài cao này là nơi nhốt âm nhân, số lượng đông đúc đến vô hạn. Đợi khi cả nhóm Minh Vi tiến vào bên trong rồi, bọn họ sẽ lập tức thả đám âm nhân đó ra.

Nhóm Địch Tiến nghe lệnh dẫn người tiến vào trong màn đêm tăm tối, đi đến nơi được xếp sẵn cho mình…

Ở giữa hai đài cao tại Đinh Sửu Vị là hàng rào được dựng nên bởi những cây cột sắt to bằng cánh tay, nhốt hơn nghìn âm nhân ở trong đó.

Đám âm nhân ấy chỉ đứng yên tại chỗ hệt như pho tượng, chẳng hề nhúc nhích, tựa như không có sức sống. Ngay cả những người bị lưu đày có kiến thức sâu rộng như Địch Tiến mà khi chứng kiến cảnh này vẫn cảm thấy quá quái lạ…

“Địch Tiến đại ca, huynh nói xem những âm nhân này bị gì thế?” Một kẻ bị lưu đày không nhịn được nữa bèn thì thầm hỏi.

Hiển nhiên bọn họ đều đã gặp rất nhiều âm nhân, nhưng từ lai lịch cho đến mục đích của chúng là gì thì đó vẫn luôn là lời bí ẩn chưa được giải đáp.

Bây giờ, khi trông thấy những “thứ” trông như sinh vật nhưng lại không có bất kỳ hơi thở nào của sinh linh đứng đây, cả nhóm đều cảm thấy rất lạ lẫm.

Địch Tiến đảo mắt nhìn nhóm âm nhân tĩnh lặng không thể động đậy ở bên trong, chỉ khẽ lắc đầu…

Dù bọn họ đều đã vượt qua Bỉ Ngạn nhưng vẫn không tài nào hiểu thấu hành động của Cổ Thần Hỗn Độn, mà đằng sau những “sinh vật” kia ẩn khuất điều gì thì họ lại càng không thể nào tìm hiểu được.

“Kệ đi, điều quan trọng nhất bây giờ là mọi người phải giữ im lặng và chuẩn bị sẵn sàng” Địch Tiến nói khẽ: “Thắng hay bại phụ thuộc hết vào lần hành động này. Nếu thành công thì chúng ta còn có cơ hội rời khỏi thế giới này…”

Bọn họ lặng lẽ núp ở một bên suốt hơn nửa canh giờ, cuối cùng chợt nghe thấy vài tiếng bước chân truyền tới từ nơi xa.

Nhóm Địch Tiến nhìn về hướng phát ra tiếng động thì trông thấy một vài người hợp thành đội đi cùng nhau.

“Đến rồi” Địch Tiến khẽ nói.

Đúng lúc này, hàng rào sắt bên dưới đài cao bỗng phát ra tiếng “lạch cạch”, báo hiệu cơ quan đặt trong hàng rào vừa bắt đầu khởi động. Lớp rào to lớn rắn chắc ấy thoáng chốc chui xuống dưới lòng đất, đồng thời toàn bộ đám âm nhân vốn đang nghệt ra như pho tượng bỗng như được rót sức sống vào, hóa thành sinh linh bình thường, vừa kêu “ô ô” vừa nhào về phía nhóm Địch Tiến.

Một người lưu đày thấy vậy liền căng thẳng giơ cung nỏ lên địch bắn chết đám âm nhân, nhưng Địch Tiến đã vội vàng giơ tay đè lên cung nỏ cản lại: “Đừng!”

Đám âm nhân vồ về phía họ nhưng chắc vì ngửi thấy mùi thuốc trên người họ mà chợt khựng lại, không nhào lên nữa. Chúng chỉ gào lên một tiếng với nhóm Địch Tiến rồi đổi sang hướng khác tấn công.

Nhóm Địch Tiến thở phào một hơi, bánh thuốc mà Diêm Lai đưa cho họ đúng là rất hiệu quả.

Còn ở bên kia…

“Tới nữa!”

Nhóm La Chinh, Minh Vi thấy âm nhân xô nhau nhào tới nhưng không hề bối rối hay lo lắng. Ai nấy đều giơ cao vũ khí trong tay, thoáng chốc đã đánh cùng đám âm nhân…

Bọn họ được nghỉ ngơi vài canh giờ nên tinh thần và thể lực đều đã hồi phục đầy đủ. Tình thế cuộc chiến hiện giờ có thể nói là nghiêng hẳn về một bên, đám âm nhân kia chẳng thể nào tới gần họ, chỉ mới nhào lên đã bị những người lưu đày tước mạng ngay tức khắc!

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”

Minh Vi hệt như một tinh linh khéo léo và linh hoạt, nhẹ nhàng dạo bước giữa đám âm nhân. Lúc này, thanh đao vòng trong tay nàng ta chẳng phải là vũ khí nữa mà là một vật dụng dùng trong khiêu vũ, có thể gặt thần không biết quỷ không hay mà hái tính mệnh của người khác.

Ở một nơi gần đó, La Chinh cũng đang đánh giết âm nhân với hiệu suất không hề kém cạnh. Hai người họ xông lên trên đầu, gánh vác gần như một nửa áp lực, số lượng âm nhân ở đây cũng hầu hết là do họ giết.

Thế nhưng, trong lúc họ đang thỏa thích chém giết, tại vùng tối ẩn sau một đài cao, vài cung nỏ đã lặng yên giơ lên.

Địch Tiến núp trong bóng tối nhắm thẳng vào Minh Vi đang chém giết ở đầu, ba kẻ còn lại cũng đang ngắm bắn mục tiêu của mình.

Địch Tiến vừa ra lệnh, tất cả mọi người đều nhấn vào cơ quan gần như cùng lúc.

“Vụt vụt vụt vụt…”

Mấy mũi tên đen tuyền bắn ra từ trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận