Bách Luyện Thành Thần

Chương 2797: Người xa lạ

La Chinh đứng tại chỗ buồn bực một lát rồi hỏi: “Tiểu sư phụ là sao nữa?”Huân, Mục Ngưng cùng Hàm Lưu Tô nhìn nhau mỉm cười, sau đó Mục Ngưng nói: “Là bái sư đó! Chẳng qua vì Phượng Ca còn nhỏ tuổi nên đương nhiên sẽ là tiểu sư phụ rồi!”

La Chinh đưa mắt nhìn sang Phượng Ca, mà Phượng Ca vẫn cứ trừng to mắt với hắn, đúng kiểu “ngươi muốn gì nữa”.

“Nếu các muội không sao rồi thì cùng ta về thôi” La Chinh nói.

Không cần biết lý do là gì, La Chinh vẫn cảm thấy để các nàng ở lại Thái Đích Cung là không thỏa đáng, nhất là còn bái Phượng Ca làm sư, chuyện này càng khiến La Chinh không hiểu nổi.

Ai ngờ Mục Ngưng cùng Hàm Lưu Tô đồng loạt lắc đầu, ngay cả Huân cũng chỉ mỉm cười không nói gì.

Huân sẽ không mở miệng cự tuyệt La Chinh, nhưng qua phản ứng của nàng thì chứng tỏ nàng cũng cảm thấy Thái Đích Cung là một nơi tu luyện tuyệt hảo.

Ban đầu khi ba cô gái bị cưỡng ép đưa lên núi, quả thực họ từng có cảm xúc kháng cự. Thế nhưng Phượng Ca lại không làm khó gì bọn họ mà thật sự thu nhận họ vào Thái Đích Cung, sau đó bồi dưỡng họ không khác gì con cháu dòng chính.

So với hoàn cảnh bên ngoài Long thành, Thái Đích Cung đương nhiên ưu việt hơn hẳn. Có thể nói Tâm Lưu kiếm phái cũng khó mà phỏng theo Thái Đích Cung, bởi dù sao đây cũng được xem là kiếm phái do Đông Hoàng tự mình gầy dựng nên, tài nguyên nào cũng vượt trội hơn các kiếm phái khác.

Thi thoảng Phượng Ca sẽ chỉ dẫn các nàng, mà thiên phú của các nàng vốn đã không tệ, cho nên những ngày qua các nàng tiến bộ lên rất nhanh!

Thế là ba cô gái cũng bắt đầu gọi tiểu sư phụ dài, tiểu sư phụ ngắn…

Thấy La Chinh có vẻ khó chịu, Hàm Lưu Tô chủ động đến níu lấy tay hắn và làm nũng: “Dù sao ở đây cũng an toàn mà. Nếu ở Long thành thì mấy chục năm nữa bọn muội cũng chưa chắc đã vào được Bỉ Ngạn. Ở đây rút ngắn được rất nhiều thời gian!”

Trước khi vào được Bỉ Ngạn sẽ phải gặp đủ mối hiểm nguy. Nào là biển Chân Ý, vòng xoáy, đoạn thứ chín … Tất cả đều là cửa ải khó khăn. Xưa nay đã có biết bao nhiêu người bị chôn chân trong vòng xoáy hay mất mạng tại đoạn thứ chín, nhưng dựa vào Thái Đích Cung, những mối nguy hiểm này sẽ giảm đi rất nhiều.

La Chinh cũng ý thức được điều này.

Dù hắn có thể kiếm được thật nhiều Thần Tinh bằng năng lực nhất niệm ngộ đạo của mình, nhưng hắn vẫn không thể nào cung cấp cho các nàng một hoàn cảnh ưu đãi đến thế.

Tuy nhiên, khi nhìn vẻ mặt đắc ý ngời ngời của Phượng Ca, trong lòng La Chinh vẫn thấy khá khó chịu.

“Tại sao ngươi lại muốn đưa các nàng đến Thái Đích Cung?” La Chinh đột nhiên nhìn chằm chằm Phượng Ca và hỏi.

Phượng Ca suy nghĩ, do dự một lúc rồi mới nói: “Ta muốn lấy được Chân Ngộ Thiên”

Số chữ trong Chân Ngộ Thiên mà Phượng Ca có được ít hơn La Chinh rất nhiều. Hôm đó, sau khi bị La Chinh sỉ nhục, trong lòng nàng vẫn luôn ôm nỗi căm giận bất bình.

Nàng thua La Chinh không phải vì thực lực của nàng không đủ, mà chỉ vì độ thông hiểu của nàng đối với Chân Ngộ Thiên không bằng La Chinh, mà nàng lại không thể gạt thể diện của mình qua một bên để gặp hắn đòi trực tiếp. Thế là nàng bèn phái người đi nghe ngóng, bấy giờ mới biết La Chinh có nữ quyến đang tu luyện tại Long thành. Sau một vài hành động nho nhỏ, nàng đã “mời” ba cô gái là Huân, Mục Ngưng cùng Hàm Lưu Tô lên núi.

Mục đích ban đầu của nàng đúng là muốn mang ba người bọn họ ra để uy hiếp, bắt La Chinh giao Chân Ngộ Thiên.

Trong khi đó, mặc dù Huân, Mục Ngưng cùng Hàm Lưu Tô biết tình hình không ổn cho lắm, nhưng sau khi vào cung thì mọi chuyện lại không tồi tệ như những gì các nàng tưởng tượng, chẳng qua Phượng Ca hơi khó gần mà thôi. Thậm chí ngay cả thân phận của Phượng Ca, các nàng cũng không rõ lắm, sau này phải nghe ngóng từ một thị nữ mới biết được.

Sau khi sắp xếp cho các nàng vào ở Thái Đích Cung, Phượng Ca lại phát hiện mình rất hợp duyên với các nàng. Sau vài lần trao đổi, Phượng Ca còn chỉ vẽ cách tu luyện cho các nàng, vì vậy mới có cách gọi “Tiểu sư phụ” ấy.

Khi đã hiểu được đại khái, La Chinh nhẹ nhàng lật tay lại.

“Soạt…”

Một tờ giấy trắng xuất hiện trong tay hắn.

“Ta đã giao một trăm năm mươi chữ Chân Ngộ Thiên này cho vài người rồi. Thật ra nếu ngươi tìm đến hỏi ta, hoặc là hỏi mấy người Thu Âm Hà đại nhân thì cũng có thể lấy được” La Chinh chạm nhẹ lên tờ giấy trắng khiến nó trải rộng ra giữa không trung dưới sự nâng đỡ của một sức mạnh vô hình.

Hắn bỗng lật tay lần nữa, một cây bút đã nằm gọn trong tay.

“Soạt soạt soạt…”

Những đường nét như rồng bay phượng múa được viết ra, La Chinh bổ sung phần Chân Ngộ Thiên kia đến tận một trăm tám mươi chữ.

“Ba mươi chữ tiếp theo là do ta vừa mới dịch được cách đây không lâu, vẫn chưa ai biết. Đây xem như thù lao trả cho khoảng thời gian các nàng tu luyện ở đây” Dứt lời, La Chinh nhẹ nhàng đẩy tờ giấy ra, để nó bay lượn lờ về phía Phượng Ca.

Những năm qua, Phượng Ca luôn lạnh nhạt đối với mọi chuyện xung quanh, chỉ hứng thú duy nhất đối với việc tu luyện, cho nên nàng mới dành ra chút thời gian chỉ dẫn cho mấy người Mục Ngưng, tựa như việc dạy người khác tu luyện cũng là một thú vui.

Phượng Ca giơ tay chụp lấy rồi lẳng lặng đọc vài chữ, hai mắt lập tức sáng ngời. Nàng cẩn thận gấp gọn tờ giấy trắng lại, sau đó hỏi: “Phần sau có còn nữa không? Nếu Chân Ngộ Thiên được dịch ra hết sẽ không ngắn ngủn như này”

Sao La Chinh có thể giao toàn bộ Chân Ngộ Thiên ra được? Hắn chỉ cười ha ha rồi nói: “Cũng không biết bao giờ mới dịch được phần tiếp theo nữa, hiện giờ mới chỉ có nhiêu đây thôi. Nếu các nàng có thể thuận lợi đột phá Bỉ Ngạn thì khi ấy có lẽ ta sẽ giải nghĩa được thêm một ít nữa…”

Lông mày Phượng Ca lại dựng ngược lên. Đối với mấy lời của La Chinh, nàng vẫn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, nhưng bất đắc dĩ là chẳng làm gì được hắn. Có điều bây giờ lấy được một trăm tám mươi chữ của Chân Ngộ Thiên cũng đủ khiến nàng thỏa mãn rồi.

Sau đó La Chinh dặn dò mấy người Mục Ngưng thêm một thôi một hồi rồi mới ra khỏi Thừa Hỏa điện.

Lúc đến trước cửa điện, La Chinh phát hiện Diễm Phi không bỏ đi mà vẫn đứng đợi mãi tại đó, nhìn như có điều gì muốn nói.

La Chinh thấy vậy bèn hỏi: “Diễm Phi nương nương còn lời gì muốn nói với La mỗ à?”

Diễm Phi cũng là người cực kỳ thông minh, thấy La Chinh đi một mình ra ngoài thì bà cũng hiểu ba người nữ quyến của La Chinh chắc muốn lưu lại Thái Đích Cung rồi.

“Điều kiện tu luyện ở Thái Đích Cung đúng là hơn xa Long thành, các nàng ở lại đây cũng sẽ được đối xử hệt như dòng chính của Thiên Cung” Diễm Phi nói.

“Đa tạ Diễm Phi nương nương” La Chinh gật đầu nói.

Diễm Phi nương nương bỗng nhiên vươn tay, trong tay bà có thêm một ngọc bài màu xanh lục nhạt. Bà bảo: “Đây là lệnh bài của Thái Đích Cung, lần sau ngươi vào Thái Đích Cung không cần phải xông qua Thái Sơ Thận Cảnh nữa. Hiện giờ Thái Sơ Thận Cảnh vẫn chưa mở hoàn toàn, ngươi có thể xông qua là do ngươi may mắn. Lần sau mà còn đột nhập bừa vào trong đó thì e là không may vậy đâu…”

Lần này La Chinh tùy tiện đi vào Thái Đích Cung hiển nhiên đã khiến các thị vệ cảnh giác và chú trọng. Nếu hắn còn muốn đến đây nữa thì chỉ dựa vào Tâm Cụ Ma Nhãn sẽ rất khó.

La Chinh nhận lấy lệnh bài, ngắm nghía nó một lúc rồi nhét luôn vào nhẫn tu di.

Trước khi hắn rời đi, Diễm Phi lại cười nói: “Nếu có thời gian, ngươi có thể đến Thái Đích Cung nhiều một chút…”

Nhìn nụ cười không thể nào hiểu nổi trên mặt bà, trong lòng La Chinh thầm lẩm bẩm: “Huân các nàng đều tu luyện ở đây, tất nhiên mình sẽ ghé qua nữa. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Diễm Phi chứ?”

Lúc ra khỏi Thái Đích Cung, làn sương trắng đặc quánh đến mức không tản ra nổi trong Thái Sơ Thận Cảnh lùi hết sang hai bên. Con đường dưới chân cũng được trải từ mây mù nên mềm mại như bông gòn.

La Chinh lao vùn vụt trên con đường này một lúc, lát sau đã đến Vân Sơn Cung nằm giữa sườn núi.

Bên cạnh một tảng đá lớn trước Vân Sơn Cung có một ông lão áo đen và hai thanh niên đang đứng đợi. Cả ba người này đều rất lạ mặt, dù La Chinh từng đi ngang qua Vân Sơn Cung vài lần nhưng chưa thấy họ bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận