Bách Luyện Thành Thần

Chương 2968: Sơ hở

Về mặt lý thuyết, trên đời này không tồn tại thứ gì hoàn mỹ, ngay cả Hồn Nguyên cảnh cũng có sơ hởNhưng với năng lực hiện tại của La Chinh còn chưa có cách nào nhìn thấu sơ hở của cường giả Hồn Nguyên cảnh.

Lúc ở Thái Đích Cung, hắn từng dùng Tâm Thần Chi Nhãn để gây nhiễu loạn tâm trí của Thuần Hiên, nhưng chưa từng dùng Tầm Nhìn Chân Thực để tra xét.

Thân thể một khi đã trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo, muốn nhìn ra sơ hở cũng không dễ dàng.

Nhưng kiến chúa trước mặt là ngoại lệ.

“Kiến Văn Thuật!”

“Tâm Thần Chi Nhãn!”

Ánh sáng trắng lóe lên, một thế giới vô cùng rõ ràng phơi bày trước mặt La Chinh.

Trong thế giới này, tất cả sự vật đều phủ đầy đường vân.

Lam Tình cũng vậy, mà Sầu Tuẫn cũng thế.

Thông qua những đường vân này, hắn có thể quan sát được thực lực cao thấp của mọi người.

Mặc dù bây giờ sức chiến đấu của Sầu Tuẫn giảm mạnh, nhưng khí tức toàn thân hắn ta vẫn kết liền thành một khối, hai cánh tay hơi mở ra như đang trong tư thế phòng ngự, tất cả đều đang vô tình hay cố ý bảo vệ sơ hở của bản thân.

Sầu Tuẫn chưa từng tu luyện Kiếm Văn Thuật, đây hoàn toàn là bản năng do hắn ta rèn luyện ra sau khi trải qua vô số trận chiến.

Ngoài hắn ta, sơ hở của đám người Lam Tình, tộc nhân Sơn Lăng, tộc nhân Thiên Lang đều không chênh lệch lắm…

Mà trong Tầm Nhìn Chân Thực, kiến chúa hoàn toàn là một chỉnh thể, y như những gì La Chinh thấy lúc trước!

“Không có sơ hở? Không thể nào!”

Kiến chúa còn chưa hoàn thành Hồn Nguyên Tái Tạo, La Chinh không tin không tìm ra sơ hở của nó.

Đôi càng lớn màu trắng kia lại đâm về phía La Chinh. La Chinh nằm rạp người xuống rồi lại nhảy lên, trường kiếm vẫn luôn thu ở bên người. Hắn không phát động công kích với kiến chúa mà chỉ trợn to mắt nhìn nó.

“La Chinh xảy ra chuyện gì thế?” Sầu Tuẫn thấy lạ bèn hỏi.

“Hắn không tấn công là định bỏ cuộc à?” Tộc nhân Nguyệt Linh cau mày nói.

Nhờ Hồn Nguyên Chi Linh, kiến chúa căn bản đã không gì phá nổi. Nhưng với bản lĩnh của La Chinh thì muốn chạy trốn hiển nhiên không phải vấn đề gì quá to tát.

Song, nếu làm vậy thì họ cũng chẳng còn cơ hội chia chắc Hồn Nguyên Chi Linh nữa, trong lòng mấy dị tộc đương nhiên hơi buồn bực.

Có điều bọn họ cũng không dám nói thêm gì, dù sao người đang liều mạng ở đằng trước không phải bọn họ mà là La Chinh.

“La Chinh ca ca sẽ không bỏ cuộc” Vẻ mặt Lam Tình đầy kiên định, đồng thời trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng cũng hiện lên vẻ nghi hoặc. Rốt cuộc La Chinh đang làm gì? Nhìn dáng vẻ chăm chú tập trung toàn bộ tinh thần như vậy thì dường như hắn đang quan sát kiến chúa, nhưng quan sát như vậy có ích lợi gì chứ?

Thấy La Chinh không ngừng né tránh và cứ nhìn chằm chằm kiến chúa không gián đoạn, trong lòng Sầu Tuẫn chợt nhớ tới điều gì.

Hắn ta thân là một trong những đệ tử đáng kiêu ngạo nhất Thiên Cung, muốn lấy được một kiếm điển vô thượng không hề khó. Những kiếm điển vô thượng trong Thiên Cung, ít nhiều gì hắn ta cũng biết qua.

“La Chinh thân là người của Tâm Lưu kiếm phái, chắc hẳn là hắn chủ tu “Tâm Lưu Kiếm”, mà trước đây hắn từng thi triển chiêu kiếm đạt mức độ cao nhất của Cửu Thiểm Phân Quang kiếm điển, chẳng lẽ ngoài hai kiếm điển vô thượng này ra, hắn còn tu luyện “Kiếm Văn Thuật”?”

Mỗi một kiếm điển vô thượng đều đại biểu cho một đỉnh cao của kiếm đạo, chúng không phân mạnh yếu mà chẳng qua trọng điểm đề cập đến là khác nhau.

Nếu muốn hiểu thấu kiếm điển vô thượng thì phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết. La Chinh tiến vào Thiên Cung chưa lâu, phần lớn thời gian đều vào Bỉ Ngạn, thế mà hắn còn có thể tu luyện nhiều kiếm điển vô thượng như vậy, Sầu Tuẫn cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Sầu Tuẫn không biết là La Chinh còn đồng thời tu luyện cả “Dung Thần Kiếm Điển” nữa.

“Sơ hở… Vẫn không có?”

La Chinh thúc giục sức mạnh của Tâm Thần Chi Nhãn, ánh sáng trắng trong mắt hắn càng ngày càng mạnh, áp lực cũng càng ngày càng lớn. Đường vân phơi bày dưới tầm mắt La Chinh càng ngày càng nhiều, ngay cả vết nứt trong không gian cũng mơ hồ bắt đầu hiện lên!

“Nơi đó! Có một tia!”

Giờ phút này, cuối cùng La Chinh cũng phát hiện một đường kẻ nhỏ không đáng kể ở phía sau lưng kiến chúa.

Đường kẻ nhỏ kia vô cùng quý giá đối với La Chinh!

Thừa dịp kiến chúa đang quay người, hắn lướt qua không trung như chim và rơi xuống bụng kiến chúa, đường kiếm đột nhiên lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

“Xoẹt!”

Một kiếm này thoạt nhìn uy lực không lớn, trong mắt mấy người Sầu Tuẫn chẳng khác gì đang gãi ngứa vậy, căn bản không gây ra được bất kỳ tổn hại nào tới kiến chúa.

Song, mớ Hồn Nguyên Chi Linh màu hổ phách trong bụng kiến chúa lập tức mờ tối đi một phần!

“Chuyện gì xảy ra?”

“Hồn Nguyên Chi Linh ảm đạm quá vậy?”

“Một kiếm vừa rồi rất bình thường mà…”

Tộc nhân Thiên Lang, tộc nhân Sơn Lăng và tộc nhân Nguyệt Linh trố mắt nhìn nhau. Bọn họ căn bản không nhìn ra La Chinh đang làm gì.

Sầu Tuẫn thầm suy đoán cả một lúc lâu, bây giờ thấy cảnh này khóe miệng lập tức cong lên. Có vẻ La Chinh huynh đúng là đã tu luyện Kiếm Văn Thuật tới đại thành, nhưng nghĩ lại thì trong bụng kiến chúa nuốt nhiều Hồn Nguyên Chi Linh như vậy, với năng lực hiện tại của La Chinh lẽ ra không nhìn ra sơ hở mới đúng, trừ khi hắn có một loại năng lực đặc thù nào đó.

Sau khi kiến chúa bị La Chinh đâm một kiếm thì dường như vô cùng tức giận, hai sợi râu lay động, viên tròn trên đỉnh đầu toát ra khí tức càng điên cuồng mãnh liệt hơn. Thân thể căng phồng của nó trở nên linh hoạt hơn, không ngừng theo sát ngay phía sau La Chinh!

Nhưng khi nó sắp đuổi kịp La Chinh thì Thất Thải Thạch trong tay Lam Tình lại bay tới, hung hăng nện vào đầu kiến chúa.

“Oành!”

Nhân lúc kiến chúa bị tập kích, La Chinh lại xoay người đâm một kiếm.

“Keng!”

Màu hổ phách sáng bóng của Hồn Nguyên Chi Linh lại mờ tối thêm một chút!

Theo những gì “Kiếm Văn Thuật” ghi chép thì khi tấn công vào các đường vân này, mặc dù không đủ giết chết nhưng cũng đủ khiến đối phương bị thương nặng.

Chẳng qua bản thân Hồn Nguyên Chi Linh quá kinh khủng, có thể chịu đựng hết mọi tổn thương thay thân thể. Vì vậy, La Chinh tấn công vào đường vân kia chỉ có thể nhanh chóng tiêu hao Hồn Nguyên Chi Linh, khiến Hồn Nguyên Chi Linh yếu đi với tốc độ cực nhanh.

“Keng!”

“Choang!”

“…”

La Chinh không giao đấu chính diện với kiến chúa mà mỗi khi nắm bắt được cơ hội, hắn sẽ đâm một kiếm tới.

Nếu khoảng cách không đủ thì hắn sẽ dùng đường kiếm mà đánh tới.

Mặc dù động tác của kiến chúa rất nhanh nhưng vì cấu tạo thân thể nên nó không thể nào bảo vệ đường kẻ nhỏ kia, chỉ có thể trơ mắt bị động chịu đánh. Mặc cho nó điên cuồng phản công như thế nào, nó vẫn chẳng làm gì được La Chinh.

Sau khi La Chinh đâm ra hơn mười kiếm, Hồn Nguyên Chi Linh trong bụng kiến chúa đã hoàn toàn kiệt quệ, hóa thành từng viên nhỏ màu vàng xám.

Lúc này, Lam Tình lại ném Thất Thải Thạch ra!

“Oành!”

Thất Thải Thạch đánh mạnh vào bụng kiến chúa, không ngờ có thể đánh lõm bụng nó.

“Con kiến chúa này sắp tiêu rồi!” Lam Tình reo lên vô cùng vui vẻ.

“Xì xì xì…”

Kiến chúa bị đau, cặp râu trên đầu chạm vào nhau phát ra âm thanh quái dị tựa như đang gầm thét.

Các dị tộc khác cũng rối rít ra tay. Sau khi mất đi sự che chở của Hồn Nguyên Chi Linh, lực phòng ngự của kiến chúa chợt giảm mạnh, trong nháy mắt trên thân thể đã chồng chất vết thương.

Tuy Hồn Nguyên Chi Linh đã rơi vào trạng thái kiệt quệ, nhưng vẫn không thể coi thường tín vật Bỉ Ngạn của nó.

“Vèo!”

Có điều, sau khi Hồn Nguyên Chi Linh bị cạn kiệt, kiến chúa không cách nào ép ra quá nhiều sức mạnh nên thân thể nó cũng không chống đỡ được nữa. Nó thúc giục sức mạnh Bỉ Ngạn trong người rồi bỗng giống như một con tê giác chạy như điên xông tới cột đá.

Thật ra cột đá không phải ổ của nó, mà hang ổ của nó nối liền với hang động phía dưới, cách một khoảng mấy nghìn mét. Nơi đó là một cái mê cung khổng lồ.

Sở dĩ kiến chúa dám xuất hiện là vì La Chinh đã tàn sát sạch con cháu của nó.

Bây giờ trong lòng nó vô cùng hối hận, sớm biết vậy đã co đầu rụt cổ ở bên dưới, thế thì sẽ không đến nỗi thảm như vậy…

Nó đâu ngờ thanh niên Nhân tộc này lại có thể tìm ra sơ hở duy nhất của nó!

“Phập!”

Ngay khi kiến chúa định chui xuống hang động dưới cây cột đá, trường kiếm trong tay La Chinh đã ném ra. Ánh kiếm màu bạc đâm nghiêng bay tới, xuyên qua đầu kiến chúa và ghim chặt nó xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận