Bách Luyện Thành Thần

Chương 3200: Sách thẻ tre

Trong vòng văn minh số bảy mươi bảy, trong rất nhiều các tinh vực đều có ba giáo phái lớn, chính là Nhân giáo, Tiệt giáo và Xiển giáoMà người trước mắt chính là giáo chủ Xiển giáo – Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Tiền bối, ta đã biết rõ lịch sử Nhân tộc” La Chinh nói.

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu, lại nói: “Vậy ngươi có biết vì sao bọn ta lại gieo rắc hạt giống nhân loại trong vòng hỗn độn này hay không?”

La Chinh cúi đầu suy tư một lúc rồi đáp: “Nghe nói vòng hỗn độn này là cơ hội cuối cùng để hoàn thành Chung Yên”

“Đúng, xem ra ngươi đã biết được rất nhiều” Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vuốt cằm nói: “Nhân tộc chúng ta đã thất bại một lần, cho dù sau khi thất bại phải lui về Bỉ Ngạn, chúng ta cũng chưa từng sợ hãi bất cứ ai!”

“Nhân tộc sinh ra trong văn minh số bảy mươi bảy, trước đó bảy mươi sáu văn minh cấp chúa tể đã đứng vững trong Bỉ Ngạn, Nhân tộc muốn tranh đoạt một chỗ đứng cũng không hề đơn giản, nhưng sư tôn đã dẫn dắt chúng ta xông pha tiến lên” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với vẻ kiêu ngạo.

“Sư tôn?” Sắc mặt La Chinh hơi mờ mịt.

Trí nhớ trong ngọc giản không ghi lại sư tôn của Nguyên Thủy Thiên Tôn là ai, nhưng ba vị giáo chủ của Nhân giáo, Tiệt giáo và Xiển giáo hình như từng gọi nhau là sư huynh đệ.

Tồn tại như Nguyên Thủy Thiên Tôn, có lẽ thực lực năm xưa đã vượt qua “Dực Vương” của văn minh Thanh Ngọc, vậy chẳng phải sư tôn của các giáo chủ này còn siêu phàm hơn nữa?

“Ký ức về sư tôn đã bị ta xóa bỏ, ký ức liên quan đến ông ấy không thể xuất hiện trong đầu bất cứ một sinh linh Bỉ Ngạn nào, cho nên ngay cả ta cũng không thể nhớ nổi dáng vẻ của sư tôn…” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

“Chẳng trách! Ta nói vì sao hoàn thành Chung Yên lại có chín người, theo đạo lý chẳng phải là mười người sao?” La Chinh nói.

Ở đoạn cuối của dòng hồi ức, La Chinh cũng quan sát cảnh tượng Nhân tộc hoàn thành đạo của Chung Yên, chống lại cây châm kia.

Khi đó Vô Ưu Vương từng nhắc tới, Nhân tộc đã chuẩn bị cực kỳ chu toàn cho việc hoàn thành Chung Yên, như phương thức của vị “Dực Vương” thuộc văn minh Thanh Ngọc thì chỉ có thể xếp thứ tám mà thôi.

Vô Ưu Vương nói nhân loại có mười người, nhưng trong ký ức mà Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa cho, La Chinh rõ ràng chỉ nhìn thấy có chín người. La Chinh cho rằng Vô Ưu Vương nhớ nhầm, hiện tại xem ra trong chuyện này còn có bí mật nào đó.

Nhưng nhân vật cực thông minh như Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nhạy bén phát hiện ra chi tiết nhỏ trong lời nói của La Chinh, bèn hỏi: “Ký ức ta đưa cho ngươi chỉ có chín người mà thôi, nhưng hình như ngươi lại chắc chắn là có mười người?”

“Cái này…” La Chinh do dự một chút, sau đó thành thật đáp: “Ta nghe được từ một nơi khác, Nhân tộc lên kế hoạch hoàn thành Chung Yên lần cuối cùng là có mười người, hơn nữa người đứng đầu được gọi là Nhân Tổ, nghe nói tín vật Bỉ Ngạn người đó sử dụng là Cực Hạn Chi Tâm và Đại Thấu Chi Thạch…”

Lời Vô Ưu Vương lúc ấy, La Chinh ghi nhớ không sót một chữ, tuy hắn chưa từng nhìn thấy “Cực Hạn Chi Tâm” và “Đại Thấu Chi Thạch”, cũng không biết chúng là loại tín vật Bỉ Ngạn gì.

“Một nơi khác là nơi nào, người nào?” Nguyên Thủy Thiên Tôn gặng hỏi.

Vô Ưu Vương vốn đã thoát khỏi Nhân tộc Bỉ Ngạn mà La Chinh tìm kiếm, hiện tại ở một ý nghĩa nào đó có thể tính là đã tìm được, cho nên không cần phải che giấu, hắn bèn nói: “Người nó cũng là một thành viên trong văn minh số bảy mươi bảy, nhưng ông ấy không ở trong Bỉ Ngạn…”

“Cái gì? Không thể nào!”

Trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vẻ khó tin.

Ông là người đã trải qua văn minh số bảy mươi bảy, đương nhiên hiểu rất rõ về Nhân tộc. Ngoại trừ những người đã tiến vào Bỉ Ngạn thì tất cả Nhân tộc trong văn minh số bảy mươi bảy đều đã bỏ mạng, biến thành một phần của hỗn độn.

Ngoại trừ những cường giả đứng đầu, những người trong Bỉ Ngạn người thì chết kẻ thì bị thương, phần lớn đều ẩn náu trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

Nhân loại như La Chinh chính là hạt giống mà Nguyên Thủy Thiên Tôn và những người đó thầm lặng gieo xuống…

Ngoại trừ ba nơi này, không thể nào có ngoại lệ!

Trong lòng La Chinh tràn ngập kính ngưỡng vị “Nguyên Thủy Thiên Tôn” này, thấy dáng vẻ ngạc nhiên của ông, hắn mỉm cười nói: “Người nọ đúng là đến từ văn minh số bảy mươi bảy, chẳng qua ông ấy có thể thoát khỏi sự hủy diệt của hỗn độn là vì một ngoại lệ”

“Ngoại lệ? Ngoại lệ gì?” Nguyên Thủy Thiên Tôn khó hiểu hỏi lại.

“Chân Lý Chi Tử của hỗn độn số bảy mươi bảy đã trục xuất ông ấy vào một không gian riêng biệt” La Chinh nói.

“Không gian riêng biệt đó tên là “vùng đất Khí Khôi”, vị Chân Lý Chi Tử mà ngươi nói là một thành viên của Thú tộc Xích Hà, con Xích Hà Thú này đứng ở phe đối lập chúng ta, trục xuất rất nhiều tộc nhân, ngay cả con ta là Đông Vương Công cũng bị trục xuất trong đó” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu: “Nhưng vùng đất Khí Khôi này cứ một khoảng thời gian sẽ được dọn sạch, tất cả mọi thứ trong đó đều sẽ bị xóa bỏ!”

Đông Vương Công chính là Đông Hoa Đế Quân, sau khi bị ném vào vùng đất Khí Khôi đã bị xóa sạch hoàn toàn, đương nhiên không thể theo Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào Bỉ Ngạn.

“Ta nghe nói không gian đó sẽ bị dọn sạch, nhưng người nọ không chỉ tránh thoát mà còn phá vỡ nó, bảo vệ được tất cả mọi người bị ném từ văn minh số bảy mươi bảy trở lên vào trong khoảng không gian riêng biệt, thậm chí người nọ còn cướp được một vài quyền lợi của không gian kia” La Chinh đáp.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vô cùng kinh ngạc, mỉm cười hỏi: “Người bị Xích Hà Thú ném vào vùng đất Khí Khôi tuyệt đối không thể là hạng vô danh tiểu tốt, tộc chúng ta thật sự có tồn tại kỳ dị như vậy, không biết tên hắn là gì?”

“Ông ấy tên Vô Ưu Vương” La Chinh đáp.

“Vô Ưu Vương?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng sửng sốt, ông có trí nhớ kinh người, nếu từng xuất hiện một nhân vật xuất chúng như vậy thì không đời nào có chuyện ông không nhớ nổi.

“Lúc xem kỳ ức mà tiền bối đưa cho, ta cũng tìm kiếm Vô Ưu Vương trong đó, nhưng vẫn không có ai trùng khớp” La Chinh gật đầu: “Lúc bị trục xuất tới “vùng đất Khí Khôi” mà tiền bối nói ta đã gặp được Vô Ưu Vương, ông ấy còn nhờ ta tìm các người…”

La Chinh kể lại chuyện xảy ra trong khoảng không gian kia.

Kỳ lạ là Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không quá bất ngờ về “thế giới Huyền Lượng”, nói cách khác, hình như ông cũng có hiểu biết về thế giới Huyền Lượng.

Nghe La Chinh nói xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười: “Còn muốn tạo ra một Bỉ Ngạn khác, ha hả…”

“Tiếc là Vô Ưu Vương bị quy tắc hạn chế, không thể tiến vào Hỗn Độn, cũng không thể tiến vào Bỉ Ngạn, nhưng vãn bối còn có thể tiến vào trong đó, nếu tiền bối có gì muốn nhắn gửi, vãn bối có thể nhắn giúp” La Chinh nói.

“Việc này không gấp” Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nói vừa phất tay.

Tất cả ảo cảnh bỗng chốc tan vỡ, cả tinh vực và thế giới đều hóa thành hư vô, như một giấc mộng.

La Chinh đứng giữa trung tâm đại điện thần miếu, còn Phượng Ca và cô gái Nhân tộc kia thì không thấy bóng dáng.

“Người trẻ tuổi, ngươi lại đây” Bức tượng ở chính giữa nói.

Đương nhiên La Chinh hiểu được bức tượng này chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn hắn đã gặp trong ảo cảnh, theo đạo lí những bức tượng xung quanh đây đều đã có trí tuệ của bản thân, hắn cũng đã được nhìn thấy.

La Chinh thong thả đi đến trước mặt bức tượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bức tượng giơ sách thẻ tre trong tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận