Bách Luyện Thành Thần

Chương 1989: Đất không chiến

Ban đầu, Cố Bắc viết chân ý Âm Dương Hỗn Độn vốn là dựa vào năng lực phát triển ngược của mìnhChỉ có một đoạn ở giữa giải mã chữ Phạn màu vàng, hơn nữa cho dù đoạn ở giữa là bản thiếu, nhưng cũng chưa chắc các chữ đều đúng hết.

Cho nên đương nhiên đạo Chân Ý ẩn chứa ở trong đó đã bị giảm nhiều!

Chân ý trong đạo pháp tự nhiên mà La Niệm giải mã vốn là bản đầy đủ, lại thêm thiên phú giải mã không gì không biết kia của La Niệm, đương nhiên hiệu quả hết sức kinh khủng!

Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong giống như ma quỷ, cứ đọc theo từng chữ, từng chữ La Niệm viết ra. Ánh mắt di chuyển theo ngòi bút của La Niệm, không hề muốn dừng lại!

Ninh Vũ Điệp thấy vậy thì khuôn mặt cũng đầy vẻ vui mừng.

Lúc trước, ngày tiên trong sách cũng nhắc tới giá trị của những chữ Phạn màu vàng này, nói rằng La Niệm tài ba cỡ nào.

Tai nàng nghe mãi sắp mọc kén đến nơi.

Mặc dù nàng cũng cảm thấy mừng thay cho La Niệm, nhưng dù sao vẫn mơ hồ có phần nghi ngờ lời nói của tiên trong sách.

Dẫu sao Niệm Nhi cũng còn nhỏ, cho dù có thiên phú thì sao có thể lập tức đạt được thành tựu khoa trương như thế?

Những vị thần kia là nhân vật như thế nào?

Bọn họ gần như coi thường sự tồn tại của các Thiên Tôn trong vũ trụ, nhưng trong mắt Ninh Vũ Điệp, Thiên Tôn lại là cường giả cấp cao.

Hiện tại La Chinh dẫn Hàm Cửu Di trở về Tiên Phủ, coi trọng phần Niệm Nhi giải mã như vậy.

Lúc trên giường, Ninh Vũ Điệp cũng từng hỏi dò xem Hàm Cửu Di kia mạnh đến mức nào.

La Chinh chỉ nói rằng trong Thần Vực này cũng tồn tại vô số thần, mà Hàm Cửu Di là sự tồn tại mà các vị thần đều ngưỡng vọng…

Là một người phụ nữ được các vị thần ngưỡng vọng như vậy mà lại có thể ngây người nửa tháng chỉ vì một bài giải mã của Niệm Nhi. Làm sao không khiến nàng kiêu ngạo vì đứa con của mình?

Bây giờ trong Tiên Phủ bỗng xuất hiện hai vị sư huynh của phu quân. Tính cách hai người này cũng cổ quái, nhưng khí thế lộ ra mơ hồ chẳng kém Hàm Cửu Di là bao, vậy mà bọn họ cũng ngây người vì bài giải mã của Niệm Nhi.

Xem ra đúng như tiên trong sách nói. Bản tâm pháp Chân Ý gì đó này thật sự còn quan trọng hơn phu quân…

“Nhưng đối với ta, Niệm Nhi và phu quân mới là quan trọng nhất” Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua La Chinh và Niệm Nhi, trong lòng nghĩ như vậy.

Không bao lâu sau, La Niệm cũng đã viết ra một nghìn chữ…

Chẳng mấy chốc, hai người Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong cũng gặp phải bình cảnh mà La Chinh đã gặp.

Những chữ kia trở nên cực kỳ khó đọc, đạo Chân Ý chứa trong đó không ngưng đánh vào linh hồn hai người.

Lần đầu tiên, Tịnh Vô Huyễn đọc được hơn một nghìn bốn trăm chữ. Thiên phú của hắn cũng cực kỳ mạnh, tu vi lại sâu.

Hắn dường như vẫn còn có thể kiên trì, nhưng hắn vốn tiến lùi có căn cứ, cũng biết tu luyện đạo Chân Ý không thể quá cưỡng cầu.

Mà Ngự Thần Phong lại tiếp tục kiên trì, phồng quai hàm lên, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, miệng thở hổn hển, cắn răng đọc tiếp theo nét chữ của La Niệm…

Chắc là La Niệm sợ hãi bởi khí thế của Ngự Thần Phong nên cũng ngừng một chút, có phần lo lắng nhìn Ngự Thần Phong, sau đó lại viết tiếp.

Không ngờ Ngự Thần Phong cố gắng chống đỡ nên vô tình uy áp linh hồn tỏa ra cũng tăng lên một chút. Mái tóc dài rối bù của hắn bắt đầu bay theo gió, ở giữa lông mày mơ hồ lộ rõ ra nét chữ. Có vẻ hắn không khống chế được bản thân.

Nếu uy áp linh hồn của đại viên mãn được thúc giục ra hoàn toàn, Ninh Vũ Điệp, La Niệm và đám Huân ở đây làm sao chịu đựng được?

La Chinh và Hàm Cửu Di liếc mắt nhìn nhau, có vẻ lo lắng.

Hàm Cửu Di đã chuẩn bị ra tay bảo vệ mọi người…

Nhưng Tịnh Vô Huyễn chắc là đã quen với thói bạo lực khi đối xử với Ngự Thần Phong: “Thằng ngốc này, lại bị nhập ma!” Vừa nói xong, hắn đã vung cần câu trong tay lên, đập thật mạnh vào chữ trên trán Ngự Thần Phong.

“Bịch” một tiếng.

Ngự Thần Phong bị đập thẳng xuống đất, sau đó Tịnh Vô Huyễn kéo hắn ra ngoài sảnh bên…

***

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Ngày thứ hai, trên trán Ngự Thần Phong sưng đỏ, vẻ mặt buồn bực, ngồi bên cạnh Tịnh Vô Huyễn không nói tiếng nào.

“Tiểu sư đệ, theo những gì sư phụ đã dặn dò năm đó thì khi ngươi bước vào núi Bất Chu, chúng ta cũng cần trở về rừng Lang Tuyền, nghĩ cách trở thành người điều khiển cấm địa này” Tịnh Vô Huyễn nhìn chằm chằm La Chinh nói. Một tay hắn cầm cần câu, còn dây câu đã thò vào trong ao cá, câu những con cá vàng khổng lồ trong ao này.

“Bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn” La Chinh gật đầu.

Có lẽ Hàm Cửu Di hoàn toàn không phải là nhân vật chủ chốt trong sách lược của cha. Cha chỉ hy vọng nàng có thể dìu dắt hắn, nhưng không hề tính đến chuyện sẽ xảy ra trong cấm địa biển Thời Gian, thành ra giữa đường lại có chuyện bất ngờ.

La Chinh không thể tiến vào núi Bất Chu, bây giờ còn dẫn Hàm Cửu Di về Tiên Phủ.

“Ta không rõ bước tiếp theo của Tiêu Thánh là gì, không biết tiểu sư đệ có biết không?” Tịnh Vô Huyễn hỏi.

Nói đến việc này, La Chinh đầy vẻ buồn bực, sau đó lắc đầu.

Chính là câu nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Sợ rằng La Chinh là người nhập cuộc ngay từ đầu, nhưng cũng là người biết được ít tin tức nhất.

Lúc ở vũ trụ đã là như thế. Thậm chí hắn còn biết ít hơn cả Hoa Thiên Mệnh…

Bây giờ đã tới Thần Vực, mặc dù đã có chỉ dẫn nhất định, nhưng nhìn qua thì hắn vẫn như con ruồi mất đầu, bay tứ tung!

Có lẽ bởi vì cha không có quyền kiểm soát Thần Vực mạnh như ở trong vũ trụ nên mới xuất hiện những chuyện xấu này, khiến hắn không thể thuận lợi tiến vào núi Bất Chu.

“Nói một câu hơi tệ thì mặc dù Tiêu Thánh thần thông quảng đại, thần đạo Đại Diễn cũng rất thần kỳ, nhưng mọi việc, mọi sự vật trong Thần Vực này có biến số vô hạn, ông ấy không thể không bỏ sót” Tịnh Vô Huyễn thản nhiên nói. Hắn cũng đã nhìn thấu thời cuộc này. “Nếu nhìn vào thời điểm đệ tiến vào Thần Vực thì sắp xếp của Tiêu Thánh thật sự hợp lý. Đúng lúc trận chiến xếp hạng đảo nổi và mở ra cấm địa biển Thời Gian…”

Đôi mắt nhìn rất hồn nhiên kia của Tịnh Vô Huyễn không ngừng lóe lên. Cần câu của hắn khẽ rung, đầu cần câu trĩu xuống, có cá cắn câu.

Hắn nhấc nhẹ cần, sợi dây câu vô hình thật sự kéo lên một con cá chép lớn màu đỏ. Hắn vẫy nhẹ cần lần nữa, lại ném con cá chép kia trở về trong ao, sau đó hắn nói tiếp: “Nếu như ta là Vũ Thái Bạch, chờ ngươi ở núi Bất Chu chắc chắn sẽ đưa ngươi đến nơi quan trọng nào đó”

“Mà nơi này, hoặc là đang mở, hoặc là đang tổ chức hoạt động nào đó…” Tịnh Vô Huyễn phân tích. “Thật ra thì cái này cũng không quá khó suy đoán. Dựa theo thời gian Tiêu Thánh chọn giúp đệ tiến vào Thần Vực, Vũ Thái Bạch hẳn là sẽ đưa đệ đi… Nhược Mộc”

“Nhược Mộc?” La Chinh hơi sửng sốt.

“Nhược Mộc ở cực tây, nơi mặt trời lặn, đại bản doanh của Kiếm tộc, đất Đạo Tranh” Tịnh Vô Huyễn thản nhiên nói. “Còn hai năm nữa thì một vòng Đạo Tranh mới sẽ bắt đầu. Nếu ta đoán không lầm, Vũ Thái Bạch sẽ đưa ngươi tham gia Đạo Tranh”

Nói đến đây, Tịnh Vô Huyễn nở nụ cười: “Có lẽ Vũ Thái Bạch cũng có một chút đạo Chân Ý để truyền dạy cho đệ…”

“Khà khà, nhưng cha đệ đã tính sót. Đệ không đi núi Bất Chu, cũng lại tính sót đạo Chân Ý mà con trai đệ đã giải mã có khi còn trâu hơn phần cha đệ đã chuẩn bị cho đệ!” Ngự Thần Phong vất vả lắm mới im lặng được một lúc, cuối cùng không nhịn được mà nói chen vào.

“Câm miệng” Tịnh vô Huyễn cảnh cáo.

Ngự Thần Phong im bặt.

Những gì Tịnh Vô Huyễn suy đoán, La Chinh nghe có vẻ khó hiểu.

Hắn biết trong Thần Vực có bốn cây thần lớn, hình như Đông Phương gia đã chiếm Phù Tang ở cực đông.

Mà nhà quyền thế “Kiếm tộc” xếp thứ hai trong đảo nổi đúng là cũng chiếm một cây thần mộc lớn khác, Nhược Mộc ở cực tây.

La Chinh hỏi: “Nói cách khác, Vũ Thái Bạch nhất định sẽ đi Nhược Mộc ở cực tây?”

“Hơn phân nửa là vậy” Tịnh Vô Huyễn trả lời.

Điều La Chinh quan tâm không phải Vũ Thái Bạch, mà là La Yên.

“Nói vậy không đúng lắm. Nếu Vũ Thái Bạch thật sự dẫn đệ đi Nhược Mộc ở cực tây, Đông Phương Thuần Quân mà đến thì làm sao?” La Chinh lại hỏi.

Trong mắt Ngự Thần Phong có vẻ khinh thường, giống như giễu cợt La Chinh rằng ngay cả điều này cũng không biết. Nhưng hắn vừa mới định nói thì lời muốn nói đã phải im bặt vì cái trừng mắt của Tịnh Vô Huyễn.

Tịnh Vô Huyễn nói: “Rất đơn giản. Khu vực mà Nhược Mộc ở cực tây quản lý là đất không chiến”
Bạn cần đăng nhập để bình luận