Bách Luyện Thành Thần

Chương 2932: Chữa trị

Mấy người tộc Cửu Lê không cần tu luyện Tâm Lưu Kiếm nên cũng không cần phải đi ra ngoài. Bọn họ dành phần lớn thời gian đưa dương hồn vào Bỉ Ngạn, tu hành trong đóLần đầu tiên gặp Lam Tình, cô gái nhỏ Cửu Lê này đã vì hai nghìn hồn đan mà phát sầu, chứng tỏ tàn quân Cửu Lê thực sự không dư dả. Bọn họ có thể đưa dương hồn lên tới Thập Tam Trọng Thiên quả thực không đơn giản.

Ngay hôm sau ngày sáu người tộc Cửu Lê được đưa vào ở trong đình viện, La Chinh liều triệu tập bọn họ vào Bỉ Ngạn.

Lam Tình và Hoắc Trạch vẫn có chút hoang mang, không biết hắn muốn làm gì.

La Chinh lại nói: “Các vị là huynh đệ tỷ muội tộc ta, những thứ này xem như lễ gặp mặt”

Sau đó hắn lấy ba mươi viên kết tinh linh hồn ra khỏi không gian tu di, chia ra cho sáu người, mỗi người năm viên kết tinh linh hồn.

Cảm nhận được khí tức thuần khiết tỏa ra từ kết tinh linh hồn, linh hồn của đám Hoắc Trạch, Lam Tình, Tiển Thạch đều không nhịn được mà chấn động một cái.

Tuy bọn họ đều biết thân thể của La Chinh có thể hoành hành ở Bỉ Ngạn, muốn lấy được một vài tín vật Bỉ Ngạn tốt và kết tinh linh hồn cũng không phải chuyện gì khó, thế nhưng tiện tay lấy ra ba mươi c viên hỉ kết tinh linh hồn đem tặng cho người ta như vậy vẫn khiến bọn họ chấn động không thôi.

Lần trước đoàn người bọn họ tiến vào Di Thiên thần miếu, hồn đan dùng để giao nộp là do trưởng bối trong tộc bán một món tín vật Bỉ Ngạn cho Nhĩ Thử mới gom góp được.

Ba mươi viên kết tinh linh hồn trước mắt bằng ba mươi triệu hồn đan, hơn nữa ba mươi triệu hồn đan bỏ ra tuyệt đối không mua được nhiều kết tinh linh hồn như vậy!

“Thiếu chủ… Quà gặp mặt này quá quý trọng” Hoắc Trạch nhìn chằm chẳm kết tinh linh hồn, nói.

Mặc dù trong lòng hắn ta muốn từ chối, nhưng bất cứ một dương hồn nào tu hành trong Bỉ Ngạn đều rất khó chống lại sự mê hoặc này. Dù sao kết tinh linh hồn cũng giống như tu vi của dương hồn, thu nạp bao nhiêu thì lớn mạnh bấy nhiêu!

“Lúc ta mới vào thế giới mẹ cũng muốn tìm kiếm người tộc Cửu Lê, nhưng thế giới mẹ quá lớn, khi đó tu vi của ta còn thấp căn bản không thể nào tìm kiếm. Sau đó ta vẫn luôn tu luyện trong Thiên Cung cho tới nay, xem như có chút thành tựu, bây giờ tặng cho người trong tộc mình thì có làm sao?” La Chinh nói: “Những huynh đệ tỷ muội khác trong Cửu Lê nếu gặp chuyện gì khó khăn, các ngươi có thể báo lại cho ta, ta sẽ dốc hết sức có thể”

Nếu muốn vực dậy Cửu Lê, La Chinh còn cần nỗ lực nhiều hơn, một chút như này căn bản không đáng nhắc tới.

Tặng kết tinh linh hồn cho bọn họ xong, La Chinh trở về đình viện của mình. Người Thái Đích Cung tới thông báo Diễm Phi nương nương cho mời.

Phượng Ca đã bị mang đi hơn mười ngày, không biết tình hình bây giờ như thế nào. Theo lời mời của Diễm Phi, La Chinh lại chạy tới Thái Đích Cung.

Lần trước lúc La Chinh rời khỏi Thái Đích Cung, Diễm Phi đã tặng hắn lệnh bài vào cung, thế nên lần này hắn không cần dùng Tâm Thần Chi Nhãn để phá hủy khoảnh sương mù này nữa.

Vào Thái Đích Cung rồi, liền có một cung nữ dẫn đường và đưa hắn vào một cung điện nhỏ.

La Chinh vừa đi tới cửa Thái Đích Cung thì chợt nghe bên trong truyền tới tiếng kêu lớn của Phượng Ca: “Tránh ra cho ta! Ta muốn rời khỏi nơi này!”

Trong cung điện nhỏ, từng ngọn lửa màu vàng biến thành xiềng xích quấn quanh hai tay hai chân Phượng Ca. Cho dù Phượng Ca giãy giụa như thế nào, đống xiềng xích kia vẫn khóa chặt lấy nàng, nàng căn bản không thể động đậy.

Mấy hạ nhân trong cung không ngừng khuyên can, mặt mày phiền muộn.

“Sao lại như thế này?’ La Chinh nhíu mày hỏi.

Cung nữ đáp: “Diễm Phi nương nương đã dùng nhiều cách chữa trị cho Phượng Ca điện hạ nhưng không hiệu quả lắm, nàng suốt ngày đòi rời đi. Vừa nãy nàng lại khiến Diễm Phi nương nương tức giận bỏ đi rồi”

“Không hiệu quả lắm…”

Vấn đề về linh hồn đúng là khó có thể chữa trị.

Lần trước sau khi Mạc Nhất Kiếm sử dụng phương pháp cấm kỵ, đến tận bây giờ vẫn chưa trở về Tâm Lưu kiếm phái.

Lúc hắn và Phượng Ca vừa trở lại, thấy Diễm Phi khá tự tin nên La Chinh cũng cho rằng việc chữa trị cho Phượng Ca không phải vấn đề gì to tát, không ngờ mấy ngày này lại không có gì tiến triển.

Phượng Ca còn đang liều mạng giãy giụa, nhưng nơi này không giống Bỉ Ngạn, không thể để nàng muốn làm gì thì làm.

Ngay khi La Chinh xuất hiện trước mặt, đôi mắt tức giận của nàng bỗng ngẩn ra, tâm trạng vốn cuồng loạn nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Nàng liền xin giúp đỡ: “La Chinh, ngươi tới rồi à! Mau dẫn ta rời khỏi nơi này! Mẫu thân ta muốn giết ta!”

“Diễm Phi nương nương là mẫu thân của ngươi, sao có thể giết ngươi?” La Chinh khó hiểu hỏi.

“Bà ấy muốn giết ta!” Phượng Ca nói vô cùng chắc nịch.

Lúc này giọng Diễm Phi bỗng vang lên sau lưng La Chinh: “Ta vẫn đang nghĩ cách để xử lý ký ức tạp nham trong đầu con bé, nhưng một lượng lớn ký ức đã dung nhập vào lửa ký ức, đã trở thành một phần của con bé”

Rửa sạch ký ức không phải chuyện gì khó đối với Diễm Phi, nhưng ký ức của Thuần Khiết Giả đã hòa làm một thể với Phượng Ca rồi, xóa bỏ lượng ký ức này cũng giống như trừ khử bản thân Phượng Ca vậy, cho nên nàng sẽ cho rằng Diễm Phi muốn giết mình. Còn trên thực tế, Diễm Phi chỉ muốn xóa bỏ ký ức của Hổ Doãn.

Nhưng đứng ở góc độ của Phượng Ca, nàng cho là như vậy.

“Diễm Phi nương nương mời ta tới là vì chuyện gì?” La Chinh hỏi.

Tuy La Chinh quản lý vùng đất luân hồi nhưng thủ đoạn đối với linh hồn của hắn không thể so sánh với tồn tại như Diễm Phi, hắn không cảm thấy mình có thể giúp đỡ được gì.

“Xóa bỏ ký ức phải tiến hành lúc con bé tỉnh táo, nhưng những kiến thức hỗn loạn không thuộc về con bé lại ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong lửa linh hồn của nó, ta không thể lấy ra được” Diễm Phi nói.

Sau khi Phượng Ca trở thành Thuần Khiết Giả, nàng gần như không nhận ra bất cứ ai mà chỉ nhận ra La Chinh, suy đi tính lại Diễm Phi chỉ có thể tìm La Chinh hỗ trợ.

Diễm Phi vốn định mời La Chinh tới ngay lập tức, nhưng nghĩ La Chinh cũng vừa mới thoát khỏi Bỉ Ngạn nên mới đợi thêm vài ngày.

“Nếu làm được chuyện gì, ta sẽ cố gắng hết sức” La Chinh nhận lời.

Phượng Ca rơi vào tình cảnh này, La Chinh cũng có trách nhiệm. Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, mọi việc xảy ra cũng chính vì nàng cố chấp muốn tiến vào Di Thiên thần miếu, La Chinh cũng không thể ngăn cản.

Nhưng hắn có thể sống sót rời khỏi Ám vực cũng một phần nhờ vào Phượng Ca.

Sau khi La Chinh đồng ý, Diễm Phi liền rời khỏi cung điện nhỏ một lúc, khi quay lại còn dẫn theo ba ông lão.

Ba ông lão mỗi người chiếm một vị trí, đại trận trên mặt đất bắt đầu phát sáng.

Lúc tia sáng này hiện ra, Phượng Ca vừa bình tĩnh được một lúc lại đột nhiên hoảng sợ: “La Chinh, bọn họ lại muốn giết ta! Mau giúp ta giết bọn họ!”

Sự sợ hãi này phát ra từ bản năng, vẻ van nài trên mặt nàng khiến La Chinh cũng mềm lòng.

Hắn ngồi ngay ngắn trước mặt Phượng Ca, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta, ta, ta là Phượng Ca!” Phượng Ca đáp.

La Chinh lắc đầu nói: “Ngươi không phải Phượng Ca, nếu là nàng, ngươi sẽ không sợ”

“Ta không phải Phượng Ca?” Nghe La Chinh nói như vậy, nàng bỗng có chút mơ hồ: “Vậy ta là ai?”

“Ngươi là Hổ Doãn, là sinh linh Ám vực, còn ta là người tiêu diệt bộ tộc các ngươi! Tất cả đám quái mặt heo đều chết trong tay ta” La Chinh nói nghiêm túc.

Ký ức của Hổ Doãn chỉ chiếm một phần nhỏ, nếu La Chinh không nhắc thì Phượng Ca sẽ không nhớ tới, điều này đã được hắn kiểm chứng khi ở trong Ám vực.

Nhưng La Chinh vừa nhắc tới, một phần ký ức của Hổ Doãn bỗng xông lên. Thù diệt tộc sao có thể dễ dàng tiêu tan được chứ?

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phượng Ca đầy vẻ dữ tợn, trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống La Chinh. Nàng gầm lên: “Ngươi dám diệt tộc ta! Ta giết ngươi!”

Lúc này La Chinh liền nói với Diễm Phi: “Diễm Phi nương nương, chính là lúc này!”

Diễm Phi thấy vậy thì trong lòng lập tức vui vẻ, sao có thể bỏ qua cơ hội này? Bà liền đưa mắt ra hiệu với ba ông lão, đại trận trong cung điện nhỏ hoàn toàn phát động, bàn tay của Diễm Phi bao phủ trên đỉnh đầu Phượng Ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận