Bách Luyện Thành Thần

Chương 2953: Dạy dỗ

Hấp Hồn Ma lộng hành trong Bỉ Ngạn và làm ra đủ chuyện thương thiên hại lý như thế thì theo lẽ thường, hắn ta nên âm thầm ẩn núp mới phảiChẳng ai ngờ được rằng Hấp Hồn Ma này lại ngông cuồng đến thế, sau khi đắc tội với hầu hết các thế lực siêu cấp mà còn dám thoải mái thừa nhận, không hổ là người mà Hắc Thuyền chọn trúng!

Nhưng Thần Đồ lại không có ý gì là muốn kiềm chế thanh niên mặc áo đen lại cả, giống như nàng ta không hề lo lắng gì cho an nguy của hắn ta.

La Chinh vốn đang hỏi về lai lịch của Hắc Thuyền, nhưng khi thanh niên mặc áo đen này vừa xuất hiện, hắn đột nhiên đứng dậy, hàng lông mày dựng thẳng, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi sao vậy?” Phượng Ca lấy làm lạ bèn hỏi.

“La Chinh, ngươi biết hắn à?” Lăng Sương cũng vô cùng khó hiểu.

Bây giờ, Phượng Ca và Lăng Sương càng ngày càng không nhìn thấu được La Chinh. Hắn có liên quan đến Lê Sơn thì cũng thôi, nhưng hình như hắn còn biết cả người của Hắc Thuyền nữa?

Vừa rồi La Chinh còn hỏi các nàng về lai lịch của Hắc Thuyền, đáng ra hắn không biết gì về thế lực này mới đúng chứ?

“Biết” La Chinh nở nụ cười khổ, nói: “Hắn… là một sinh linh thứ cấp trong thế giới trong cơ thể ta”

“Cái gì?”

“Sinh linh trong thế giới trong cơ thể ngươi?”

Sắc mặt Phượng Ca và Lăng Sương đều biến đổi.

Thu Âm Hà đứng ở hàng đầu cũng nghe được lời hắn nói, ông lập tức quay đầu lại nhìn La Chinh bằng ánh mắt kinh ngạc và hỏi: “Ngươi chắc chắn à?”

“Chắc chắn” La Chinh cười khổ, nói: “Lúc ta vừa vào thế giới mẹ đã thả hắn ra ngoài, thật không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã đạt đến mức độ này…”

Lý do khiến La Chinh thả Tà Thần ra là vì hắn cảm thấy mình nợ hắn ta một ơn nghĩa trong việc tu luyện năng lượng Dung Đạo.

Dù hắn biết Tà Thần có thiên phú rất khủng khiếp, nhưng lại không nghĩ rằng hắn ta có thể phát triển với tốc độ kinh khủng đến vậy, hơn nữa lại còn gia nhập vào thế lực như Hắc Thuyền.

Lúc trước La Chinh cũng có biện pháp dự phòng nên đã dựng nên vùng đất ký linh cho Tà Thần trước khi hắn ta rời đi. Theo lý, chỉ cần Tà Thần cách hắn một khoảng là hắn sẽ có thể cảm nhận được vị trí đại khái của hắn ta, nhưng mãi đến khi hắn ta nhảy ra khỏi chiếc thuyền đen kia, La Chinh lại chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của Tà Thần.

Hắn ta đã dùng thủ đoạn gì mà che giấu được sự trói buộc của vùng đất ký linh?

Mặc dù La Chinh biết rõ ký linh không phải là vạn năng, nhưng hắn lại không thể ngờ được Tà Thần lại có thể thoát khỏi trói buộc của hắn nhanh đến vậy.

Phượng Ca, Lăng Sương và Thu Âm Hà nghe được câu trả lời của La Chinh thì đều cảm thấy cạn lời.

Bản thân La Chinh là đã đủ yêu nghiệt rồi, vậy mà sinh linh trong thế giới trong cơ thể hắn lại còn mạnh đến vậy, thật đúng là bất công mà.

Qua dáng vẻ của thanh niên mặc áo đen kia, hắn ta đã mạnh rồi lại còn ngông cuồng như thế thì chắc chắn chẳng phải loại người lương thiện gì.

Mấy người Phượng Ca, Thu Âm Hà, Lăng Sương còn hơi hoài nghi, liệu La Chinh có nhận nhầm người không?

Trong lúc các thế lực ở đây còn đang tiêu hóa lời nói của thanh niên mặc áo đen thì hắn ta đã nghiêng đầu sang nhìn nơi mà nhóm người Thiên Cung đang đứng. Ánh mắt hắn ta đối chọi trực diện với ánh mắt của La Chinh, nụ cười tà ác ngông nghênh trên mặt hắn ta lại càng đậm hơn.

“Khéo thật đấy, Chúa Tạo Thế của ta cũng ở đây” Tà Thần lớn tiếng nói.

Câu vừa rồi khiến mọi người lại ngẩn ra.

“Chúa Tạo Thế? Tức là sao?”

“Nghe như một danh hiệu khó lường nào đó…”

“Ha ha ha, hay là Chúa Tạo Thế của thế giới trong cơ thể?”

Đương nhiên những người ở đây đều đã mở thế giới trong cơ thể, hơn nữa thế giới ấy đã hoàn thiện đến tột độ, ít nhất cũng phải Bách Phạn vực trở lên.

Tại thế giới trong cơ thể của mình, bọn họ cũng có danh hiệu riêng, ví như Thần Sáng Thế, Tạo Thế Tôn Giả, Chúa Tể Sinh Mệnh… danh hiệu quái lạ cỡ nào cũng có. Dù sao họ cũng là chủ nhân tuyệt đối tại thế giới trong cơ thể của mình, đối với các sinh linh thứ cấp ở đó thì danh hiệu này chẳng có gì là quá đáng.

Thế nhưng danh hiệu này mà đem ra nêu lên tại thế giới mẹ hay trong hỗn độn thì lại rất quái dị, bởi chỉ có người sáng tạo ra thế giới mẹ thì mới có tư cách được gọi là Chúa Tạo Thế chứ?

Đôi mắt to có vẻ hơi trống rỗng của Thần Đồ cũng khẽ chớp, trong đó lóe lên tia sáng linh động. Hóa ra người tạo ra Tà Thần là một đệ tử Thiên Cung?

Đối mặt với Tà Thần, La Chinh cũng không hề tỏ ra yếu thế. Hắn tiến lên một bước và nói: “Đúng là khéo thật. Không ngờ tu vi của ngươi lại tăng nhanh đến thế”

Lúc mọi người còn đang suy đoán quan hệ giữa hai người họ dựa theo mấy lời trò chuyện này thì trong mắt Tà Thần chợt lóe lên tia sáng như thể đang nhìn một con mồi: “Ta vẫn phải cảm ơn ngươi mới đúng. Có thể sinh ra tại thế giới trong cơ thể ngươi là vinh hạnh của ta, nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, mỗi một hơi thở, mỗi một canh giờ, mỗi một ngày… trôi qua tại thế giới trong cơ thể ngươi, ta đều muốn giết ngươi!”

“Ồ…”

Nghe được câu này, tất cả sinh linh ở đây đều xôn xao cả lên. Dù là tộc Hữu Hùng hay tộc Ly Uyên, thậm chí cả Phục Hy đều có vẻ kinh ngạc.

Không phải đang đùa à? Tên này thật sự là sinh linh thứ cấp trong thế giới trong cơ thể La Chinh?

La Yên đứng bên kia cũng cắn môi, đôi mày ngài hơi nhíu lại. Nàng nhẹ giọng gọi: “Ca…”

Thanh niên mặc áo đen như yêu nghiệt ấy lại đến từ thế giới trong cơ thể La Chinh? Hắn ta từng là sinh linh thứ cấp?

Với lập trường của Tà Thần, hắn ta không cho phép bất cứ ai đứng trên đầu mình, mà La Chinh ở thế giới trong cơ thể lại vừa vặn là một người như thế. Dù hắn ta có bản lĩnh đến nhường nào cũng không thể làm trái lời La Chinh. Chỉ một ý nghĩ hay một ánh mắt của hắn thôi là cũng đủ giết hắn ta hàng triệu lần rồi!

Hắn ta phải nhịn nhục, phải tự khuyên nhủ mình rất lâu để chờ được một cơ hội ấy. Cuối cùng hắn ta cũng giành được sự tin tưởng của La Chinh và thoát khỏi thế giới chết tiệt ấy.

“Xem ra thả ngươi ra khỏi thế giới trong cơ thể là một quyết định sai lầm. Có lẽ ta nên dùng ký linh diệt trừ ngươi nhỉ?” La Chinh từ tốn nói.

Hắn biết Tà Thần đã làm gì đó với ký linh rồi, muốn dựa vào ký linh để tiêu diệt hắn ta là chuyện không có khả năng, hắn nói vậy chẳng qua chỉ đang muốn thăm dò thôi.

“Ngươi có thể thử xem, ha ha ha ha…” Tà Thần lại cười to.

Giữa tràng cười điên loạn ấy, một luồng sức mạnh kinh khủng như núi Thái Sơn bỗng đè ép xuống người Tà Thần.

“Cẩn thận!” Thần Đồ thấy thế liền tái mặt: “Nhân Hoàng, ngươi dám giết…”

“Ầm!”

Phục Hy đứng cách đó không xa vươn một ngón tay và nhẹ nhàng nhấn xuống, một sức mạnh vô hình liền đè ép Tà Thần lên mặt đất.

Khi Thần Đồ còn chưa kịp phản ứng, Phục Hy lại đưa tay ra bắt lấy, túm Tà Thần tới và bóp cổ Tà Thần.

Đối với tồn tại cỡ như Phục Hy, hắn ta chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể phát ra sức mạnh lớn đến kinh người.

Toàn thân Tà Thần từ trên xuống dưới có rất nhiều chỗ bị rách toác ra, máu tươi phun xối xả, bị Phục Hy tóm trong tay mà không thể động đậy.

Gương mặt như búp bê của Thần Đồ sa sầm xuống, dáng vẻ bỗng biến hóa theo kiểu cực kỳ đặc biệt. Đôi đồng tử đen thẫm tan rã hoàn toàn, không còn thấy tròng trắng đâu nữa, trông quỷ dị vô cùng.

Đây chính là trạng thái chiến đấu của Thần Đồ, cũng chỉ khi đứng trước cường giả như Phục Hy mới phát động ra.

Phục Hy không thèm để ý đến Thần Đồ chút nào, hắn ta bóp chặt cổ Tà Thần và lạnh giọng nói: “Ta mặc kệ ngươi là kẻ nào và xuất hiện từ đâu. Vừa rồi ta đã nói một lần, bây giờ sẽ lặp lại thêm một lần nữa, nếu ai dám ra tay với La Chinh bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới thì ta chắc chắn sẽ giết kẻ đó!”

Máu tươi của Tà Thần chảy dài từ trán Phục Hy xuống, sức mạnh táo bạo phun trào trong cơ thể hắn ta, một con mắt của hắn ta phóng ra tia sáng hận thù.

Tà Thần đã bao giờ bị thiệt thòi đến vậy đâu? Thế nhưng Phục Hy lại quá mạnh …

Bây giờ Tà Thần đối mặt với Phục Hy chẳng khác nào khi xưa đối mặt với La Chinh, không hề có sức phản kháng, nhỏ yếu hệt như một con kiến hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận