Bách Luyện Thành Thần

Chương 1942: Ấn ngọc

Mỗi một thần đại viên mãn đều tu luyện một thần đạo đến cực hạnCó thể nói bọn họ đã hoàn toàn nắm giữ thần đạo mà mình tu luyện.

Nhiều đại viên mãn như vậy liên hợp lại với nhau, cho dù là thánh nhân cũng khó ứng phó được!

Nếu như là thú dữ cấp sáu “yêu quái núi Cương Linh” ở núi Bất Chu, hoặc là thú dữ cấp sáu “Minh Quỷ” của Hồn Hoang, thì hoàn toàn không cần nhiều đại viên mãn như vậy ra tay.

Chẳng qua, con Thời Mi này có được thần thông thuộc loại thời gian, nên khó mà giết chết được…

“Vèo…”

Một thần đại viên mãn phóng ra một cây thương bằng băng bắn thẳng về phía Thời Mi.

“Tuyết Ấn Thần Thương?”

La Chinh ngẩng đầu nhìn cây thương băng kia, hơi sửng sốt.

Lúc trước, La Chinh đã từng nếm mùi đau khổ của Tuyết Ấn Thần Thương trong đấu trường của các vị thần. Người sử dụng nó chính là tên mập mạp của gia tộc Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt Mục.

Hôm nay, đại viên mãn sử dụng Tuyết Ấn Thần Thương cũng đến từ gia tộc Huyền Nguyệt.

“Sức mạnh của cây Tuyết Ấn Thần Thương này cũng ngang ngửa với tên mập kia…” La Chinh lộ vẻ kinh ngạc.

Sau đó là cây Tuyết Ấn Thần Thương thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Sức mạnh ẩn chứa bên trong đều ngang nhau với cây Huyền Nguyệt Mục từng phát ra trước đó.

Thực lực của thần đại viên mãn mạnh đến đáng sợ, chắc không có khả năng chỉ ngang với thần bình thường đâu nhỉ?

Một màn kế tiếp mới khiến cho La Chinh hoàn toàn hiểu ra.

“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo…”

Trong chớp mắt, từng cây Tuyết Ấn Thần Thương được thần đại viên mãn kia ngưng tụ ra. Sức mạnh của cây Tuyết Ấn Thần Thương thứ năm hơn xa cây thứ tư, cây thứ sáu càng mạnh hơn cây thứ năm, cây thứ bảy… Khi vị đại viên mãn kia phóng ra cây thứ mười ba, thì sức mạnh trong cây Tuyết Ấn Thần Thương đó, La Chinh đã không có cách nào hình dung được.

Cho dù không bị cây Tuyết Ấn Thần Thương đó đâm trúng, mà chỉ bị đụng vào một chút thôi thì hắn cũng nghi là chính mình sẽ tan xương nát thịt…

Đây là thực lực của đại viên mãn! Trong lòng La Chinh cực kỳ rung động.

La Chinh bị hình ảnh đó chấn động, tình huống của những thần khác cũng chẳng kém là bao…

Đạo uẩn bay múa đầy trời hóa thành đủ các đòn đánh, nện lên người Thời Mi ở phía xa!

“Những đạo uẩn kia, ta đều có thể nuốt vào”

La Chinh chợt nảy ra suy nghĩ.

Chỗ này đang hỗn loạn, sẽ không có người chú ý tới hắn.

Có lẽ hành động của hắn sẽ bị các thánh nhân bên ngoài cấm địa biển Thời Gian phát hiện, nhưng giờ hắn đã rơi vào đường cùng, đã bại lộ gần hết, có giấu giếm nữa cũng chẳng có ý nghĩ gì.

“Vù vù vù…”

Ngay lúc này, vòng tròn màu vàng trong mắt La Chinh lặng lẽ sáng lên, bắt đầu liên tục hấp thu đạo uẩn trong khe núi!

Dưới sự trợ giúp của thước Vô Lượng, bất kể đạo uẩn phức tạp cỡ nào, hắn đều có thể đọc hiểu hết. Thắp sáng một vạch trên thước Vô Lượng, trong thước Vô Lượng chợt bắn ra một cột sáng đánh vào một khối vuông trên thần cách của hắn, rồi hóa thành một chùm ánh sáng chứa đạo uẩn, bắn thẳng xuống một chỗ của thế giới trong cơ thể.

Chỉ có điều, đọc hiểu được những thần đạo ấy không có nghĩa là La Chinh có thể phát huy hết ra.

Những thần thông mà các thần đại viên mãn kia sử dụng hầu như đều là cấp sáu, thậm chí là thần thông đã viên mãn. La Chinh chưa tu luyện đến thần cấp cao thì không thể đụng vào chúng.

Nhưng mà thần thông ngoại đạo lại không có hạn chế tu vi. Ví dụ như Tuyết Ấn Thần Thương là thần thông ngoại đạo của thần đạo Tuyết Ấn, La Chinh có thể thuận lợi phát ra nó. Cái đó và Băng Phách Ma Diễm mà lúc trước La Chinh tu luyện là cùng một đạo lý, bởi vì Băng Phách Ma Diễm cũng là thần thông ngoại đạo.

Chẳng qua, hắn chỉ có thể giống tên mập mạp Huyền Nguyệt Mục kia, tối đa ngưng tụ ra được bốn, hoặc năm cây Tuyết Ấn Thần Thương, không có khả năng nháy mắt phóng ra được mười ba cây Tuyết Ấn Thần Thương được!

Giữa lúc La Chinh tập trung tinh thần đọc hiểu những đạo uẩn kia, bỗng nghe hắn thấy Chiến Minh hét lớn một tiếng: “Mọi người cẩn thận!”

“Ầm ầm!”

Một thần đại viên mãn triệu hồi ra một con rồng lửa khổng lồ, đập lên người Thời Mi, ngọn lửa bên trong dội ngược lại.

Đương nhiên, đại viên mãn kia không ngại uy lực còn sót lại của ngọn lửa kia, nhưng có một số thần bình thường làm sao mà chống cự được?

“Lời Hứa Sơ Khai!”

Nhìn thấy ngọn lửa cuồn cuộn lao đến, một số thần ý thức được chính mình không thể chống đỡ nổi, bèn cắn răng kích hoạt một Lời Hứa Sơ Khai. Bên ngoài cơ thể bọn họ lập tức lóe lên một vòng sáng màu vàng. Dựa vào vòng màu vàng đó có thể giúp bọn họ tránh đi tất cả năng lượng do đạo uẩn biến thành.

“Ai có pháp bảo phòng ngự!”

“Sử dụng một Lời Hứa Sơ Khai rất đáng tiếc!”

“Sắp mất mạng rồi còn sợ lãng phí cái gì?”

Đa số thần đều đang xem tình thế.

Tất nhiên, ngọn lửa đang cuồn cuồn lao tới kia rất lợi hại, nhưng vì thế mà dùng mất một Lời Hứa Sơ Khai thì rất đáng tiếc…

Đa số thần ở đây đều là nhân vật trung tâm của các nhà quyền thế, chắc hẳn trên người còn có mấy món pháp bảo phòng ngự mạnh.

“Ta có một cái chuông bảo vệ…”

“Ong ong ong…”

Vị thần kia kích hoạt pháp bảo phòng ngự của mình, một cái chuông lớn màu vàng xuất hiện lập tức bao phủ lấy hắn. Nhưng nó chỉ có thể bảo vệ một mình hắn mà thôi.

Những thần khác đành phải tự nghĩ biện pháp.

“La Thiên Hành, mau tới đây!”

Hàm Bích La la lớn, trong tay nàng xuất hiện một chiếc vòng nho nhỏ, hiển nhiên đây là một pháp bảo phòng ngự không tầm thường.

“Hắn hẳn là không cần” Hàm Lưu Tô khẽ cười nói.

La Chinh gật đầu với Hàm Bích La, tuy ngọn lửa này rất mạnh, nhưng vẫn không thể thiêu rụi cơ thể hắn.

Hàm Bích La nhìn vòng vàng nói: “Lớn, lớn, lớn…” Chiếc vòng kia liên tục phóng to ra, bao phủ lấy ba cô gái Hàm gia vào bên trong.

“Ào…”

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa kia đã nhồi đầy toàn bộ khe núi.

Những thần có pháp bảo phòng ngự thì nhờ vào chúng mà chống đỡ được. Những thần không có thì đành phải bất chấp mà kích hoạt một Lời Hứa Sơ Khai. Chỉ có một mình La Chinh là cả người lóe lên ánh sáng vàng, không ngừng hấp thu ngọn lửa đó.

Trong cấm địa Luyện Thần, Tượng Thánh từng rèn thể cho hắn, khiến cơ thể hắn được đề cao lên một cấp độ mới. Vậy nên, cơ thể hắn càng trở nên kén chọn hơn với ngọn lửa. Chẳng qua, cơ thể hắn có vì thế mà định hình hay không thì lúc trước Tượng Thánh chưa nói.

“Chữ Phạn màu vàng trên cơ thể tên kia là sao thế này…”

“Hắn đang hấp thu ngọn lửa Ma Long của Vũ Nam Thiên!”

“Ngay cả ngọn lửa do đại viên mãn phóng ra cũng không sợ!”

Mặc dù ngọn lửa kia chỉ là uy lực còn sót lại bị cuốn tới, nhưng cũng không thể khinh thường.

Thậm chí, có pháp bảo phòng ngự của vài thần còn bị thiêu rụi, bất đắc dĩ chỉ có thể kích hoạt “Lời Hứa Sơ Khai” để ngăn cản.

Mọi người thấy La Chinh trần trụi đứng trong ngọn lửa, đều ghé mắt mà nhìn.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc ngọn lửa đó biến mất.

Cơ thể La Chinh cũng khôi phục bình thường, hắn giơ cánh tay lên đánh giá. Dù hấp thu lửa Ma Long thì cơ thể hắn vẫn không có mạnh hơn.

Ánh mắt các thần đều nhìn về phía đông khe núi.

Dưới sự tấn công ác liệt như thế của các đại viên mãn, chắc hẳn con Thời Mi kia đã không có khả năng còn sống.

“Đã chết chưa?” Một thần nhìn về phía xa hỏi.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Thời Mi, nó nằm im không nhúc nhích trên mặt đất.

Bên ngoài cơ thể bị cháy đen thui, đôi cánh dài rộng sau lưng nát bét, không còn dáng vẻ hung ác như trước, nhìn có vẻ như đã chết.

Đám đại viên mãn cũng cẩn thận từng li từng tý đến gần Thời Mi…

Nhưng trong nháy mắt khi các đại viên mãn tới gần Thời Mi!

Nó lại bỗng nhiên mở mắt ra.

Trong đôi mắt nhiều màu sắc tràn ra vẻ điên cuồng.

Những ánh sáng đó nhanh chóng chảy về mỗi một miếng thịt, mỗi một sợi gân mạch, rồi bỗng hóa thành từng cây gai nhọn bắn thẳng ra xung quanh!

“Vèo vèo vèo vèo vèo…”

Giờ phút này, con Thời Mi kia biến thành một con nhím khổng lồ.

Mỗi một cây gai đều do sức mạnh thời gian nhiều màu biến thành.

Tình huống này xảy ra rất bất ngờ!

Mục Huyết Dung phản ứng nhanh nhất. Gần như chỉ trong tích tắc, nàng lập tức sử dụng phương pháp dịch chuyển không gian. Trong nháy mắt trước khi cơ thể nàng biến mất, cây gai nhọn do sức mạnh thời gian biến thành đã đâm vào ngực nàng!

Ngay sau đó, nàng xuất hiện ở một bên khác của khe núi, trên ngực xuất hiện một cái lỗ bằng nắm tay, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.

Những đại viên mãn khác phản ứng không chậm, song ngoài một số ít chạy ra ngoài trước nên không bị thương thì còn lại phần lớn đều bị thương hoặc nhiều hoặc ít…

Xui xẻo nhất là đại viên mãn của Triệu gia và Tần gia, trực tiếp bị cây gai nhọn đó đâm xuyên đầu. Bọn họ không chống lại được sức mạnh thời gian nên bị hủy diệt linh hồn. Sau đó cơ thể cũng bị vô số gai nhọn xuyên thủng, ngã xuống tại chỗ!

Sau đó, Thời Mi thất tha thất thểu đứng lên.

Hình như, nó đã không còn sức để sử dụng quay ngược thời gian lần nữa, nên bèn phát ra một tiếng gào tuyệt vọng…

Tất cả những cây gai nhọn quay trở về trong cơ thể nó. Cùng lúc đó, dưới chân nó tràn ra một vòng sáng nhiều màu.

Sau khi vòng sáng xuất hiện liền hút nó vào.

Các thần vẫn đang chìm trong sợ hãi, nhưng ngay lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy giữa vòng sáng xuất hiện một ấn ngọc nho nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận