Bách Luyện Thành Thần

Chương 3083: Người đứng đầu tầng một

Đúng là Hồn Nguyên Chi Linh của La Chinh không khác gì người ta, nhưng điểm khác biệt của hắn chính là chân ý của đạo tích chứa trong cơ thể!Hồn Nguyên Chi Linh của tất cả các cường giả Hồn Nguyên cảnh đều không thể chịu đựng lực lượng vô hạn, đương nhiên La Chinh cũng vậy. Tuy nhiên, chân ý của đạo mà thân thể hắn tạo ra lại có thể nhanh chóng thấm vào Hồn Nguyên Chi Linh, không những giúp Hồn Nguyên Chi Linh lớn mạnh hơn mà còn khiến chúng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái kiệt quệ.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Cứ mỗi một dấu tay nổ tung trên người La Chinh, vầng sáng bên ngoài cơ thể hắn lập tức lóe lên, khí tức chân ý của đạo liền bị Hồn Nguyên Chi Linh hấp thu.

Trong khoảng thời gian qua, La Chinh đã phải chịu đựng mức độ tấn công cỡ này gần như bất kể ngày đêm. Chỉ khác ở chỗ hắn dùng pho tượng Thanh Ngọc cần tiêu hao không ít Thần Tinh, còn đợt tấn công của Thuần Hạo thì là miễn phí.

Dưới những cú đánh đấm liên tục của các dấu tay, thân thể La Chinh bị ném lên càng lúc càng cao.

Từng dấu tay một hình thành, tấn công rồi tan ra trên người La Chinh…

Nhóm người bên dưới thậm chí còn không nhìn kịp, cứ thế dán mắt vào La Chinh đang tung bay giữa không trung. Họ hy vọng thấy được cơ thể La Chinh bị chia năm xẻ bảy, bị đập cho tan nát, thế nhưng cảnh tượng đó lại không hề diễn ra!

“Hồn Nguyên Chi Linh của hắn vẫn chưa cạn kiệt à?” Một người đàn ông mặt đen kinh ngạc bật thốt lên. Gã xếp hạng thứ 19 trong tầng một, cũng được xem là nhân vật kiệt xuất trong vùng đất Kiếm Đỗng. Theo nhận định của gã thì ngay cả gã nếu liên tục bị trúng bốn dấu tay của Thuần Hạo, e là Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể cũng sẽ bị kiệt quệ.

Nói cách khác, gã có thể đón đỡ được bốn đòn đánh của Thuần Hạo, còn sau bốn đòn ấy thì gã chắc chắn sẽ thua.

Thế nhưng những dấu tay của Thuần Hạo vẫn đánh ra liên tiếp từ nãy đến giờ, La Chinh đã bị đập gần mười cái rồi mà vẫn không bị thương gì cả? Có thật là tên này mới vào Hồn Nguyên cảnh không?

“Ầm! Ầm! Ầm…”

Vẻ kinh hoảng trong mắt Thuần Hạo càng lúc càng đậm hơn. Y đã thúc giục sức mạnh của mình đến gần mức giới hạn rồi!

Tín vật Bỉ Ngạn mà Thuần Hạo dung hợp được lấy từ Thập Bát Trọng Thiên, có thể bộc phát ra gần năm nghìn thần quân lực, chỉ có điều cơ thể của Thuần Hạo bị hạn chế, nếu cùng lúc kích phát cả năm nghìn thần quân lực thì sợ là Hồn Nguyên Chi Linh của y khó mà chịu đựng nổi.

Lúc này, mỗi một dấu tay mà Thuần Hạo tạo ra đều bộc phát ba nghìn năm trăm thần quân lực, dù vậy Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể y cũng có xu hướng không chống đỡ nổi nữa!

Cứ theo đà này, y còn chưa phá được Hồn Nguyên Chi Linh của La Chinh thì e là y đã gục trước rồi…

Nếu thật sự phải thua trong tay một tên nhãi mới vào Hồn Nguyên cảnh thì mặt mũi y cũng mất hết…

Nghĩ tới đây, Thuần Hạo đột nhiên cắn răng, không còn để ý gì nữa, sức mạnh trong tín vật Bỉ Ngạn của y phóng ra nhiều hơn!

“Vù vù vù!”

Ba dấu tay khổng lồ lại ngưng tụ lần nữa và xé gió lao vụt về phía La Chinh ở trên không.

Sau khi đánh ra ba dấu tay này, Thuần Hạo thở ra một hơi thật dài. Ánh sáng của Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể y tắt đi từng điểm một, số Hồn Nguyên Chi Linh của y đã kiệt quệ hẳn rồi.

Không còn Hồn Nguyên Chi Linh chống chịu cho, Thuần Hạo không dám thúc giục tín vật Bỉ Ngạn nữa. Nếu không, trước khi đánh được sức mạnh kia ra thì cơ thể y đã bị nổ mất rồi.

“Ba đòn đánh này đã là cực hạn của Thuần Hạo…”

“Nếu ba dấu tay ấy vẫn không thể đánh bại La Chinh thì Thuần Hạo sẽ thua!”

“E là tên nhóc kia thật sự sẽ tạo nên kỷ lục mới…”

Nhóm người cũ trong vùng đất Kiếm Đỗng đã nhìn ra Thuần Hạo lúc này là nỏ mạnh hết đà.

La Chinh thấy ba dấu tay khổng lồ ập về phía mình chỉ nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế trên không trung, đồng thời dung dịch Phong Thạch trong cơ thể hắn cũng dàn trải ra khắp xương cốt toàn thân.

Trên đài giao đấu cấm dùng năng lực của tín vật Bỉ Ngạn, nhưng dung dịch Phong Thạch là một phần thân thể La Chinh nên chắc sẽ không bị tính vào vật cấm.

Lúc La Chinh vừa điều chỉnh xong thì ba dấu tay đã ầm ầm đập về phía hắn.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Sức mạnh Bỉ Ngạn kinh khủng nổ tung trên người La Chinh, không gian chung quanh như căn phòng xoáy tròn trong gió lốc, lắc lư không ngừng.

Nếu là không gian bình thường thì chắc đã bị dấu tay này xé mở rồi, nhưng trên đài giao đấu rõ ràng có phương pháp đặc biệt nào đó giúp củng cố không gian. Vùng không gian này chỉ dao động một chút rồi cứ thế được bình ổn lại.

Sau khi nhận hết ba dấu tay khổng lồ này, cơ thể La Chinh vẫn cứ trơ ra như cũ!

Hắn khẽ xoay người giữa không trung như một con chim nhanh nhẹn, dùng tư thế nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống đài giao đấu và nhìn Thuần Hạo bằng ánh mắt bình tĩnh.

La Chinh không hề ra tay. Hồn Nguyên Chi Linh của Thuần Hạo đã rơi vào trạng thái kiệt quệ rồi, lúc này y chẳng chịu nổi một đòn.

Thuần Hạo nhìn lại La Chinh, trên mặt toàn là vẻ không cam lòng, cảm xúc thì đắng chát. Y cứ đứng ở đối diện La Chinh như thế, mãi không chịu nhận thua.

“Ngươi không định nhận thua? Hay là muốn đợi Hồn Nguyên Chi Linh khôi phục?” La Chinh hỏi.

“Ta, ta… thua” Thuần Hạo thốt ra vài chữ một cách cực kì khó khăn.

Lúc y vừa nhận thua, nhóm người mới bên dưới đột nhiên reo hò ầm ĩ. Chuyện La Chinh thắng Thuần Hạo cũng không liên quan quá nhiều đến họ, bọn họ vẫn cứ phải đọ sức cùng nhau và phân thắng bại. Có điều, thái độ của mấy người cũ trong vùng đất Kiếm Đỗng khiến họ không vui, La Chinh làm vậy xem như đã trút giận thay họ.

La Chinh chuyển mắt nhìn Phương Vĩ dưới đài, lập tức hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy ngươi có tư cách khiêu chiến ta không?”

Ngay cả người đứng nhất tầng một mà cũng bị La Chinh hạ gục dễ dàng, vậy thì một đệ tử xếp hạng hơn năm trăm quả là không có tư cách…

Phương Vĩ đứng đờ ra tại chỗ. Dưới ánh nhìn sáng rực của La Chinh, hắn ta vội lắc đầu theo bản năng.

Còn Thuần Hiên thì càng buồn bực hơn nữa… Y đã thua trong tay La Chinh, chuyện này vẫn luôn là khúc mắc tồn tại trong lòng y. Thật không ngờ chỉ mới có vài tháng, ca ca y cũng bị bại bởi La Chinh. Lẽ nào tên này do ông trời phái đến tra tấn mấy huynh đệ bọn họ?

Nhóm người cũ của tầng một vùng đất Kiếm Đỗng vẫn cứ kinh ngạc đứng ngây ra đó, mãi không bình tĩnh lại được. Ánh mắt họ khi nhìn La Chinh đã thay đổi hoàn toàn.

Thực lực mà La Chinh vừa thể hiện hình như cũng không phải là cực hạn của hắn. Hắn chỉ đang bị động tiếp nhận những đòn tấn công của Thuần Hạo mà thôi…

Nếu tên này ra tay thì sẽ đáng sợ đến nhường nào? Thực lực của hắn hoàn toàn đủ để xông lên tầng hai…

“Ù…”

Ánh sáng trên Bài Danh Thạch lấp lóe một lúc, thứ hạng trên đó đã thay đổi hoàn toàn. Tên của Thuần Hạo bị La Chinh đẩy xuống một bậc, còn La Chinh thì đứng ở ngay trên đầu!

“Kỷ lục mới đã được lập nên, trong ngày đầu tiên gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng, kẻ xếp hạng ngoài 1,116 trực tiếp vọt thẳng lên hạng nhất của tầng một, tốc độ leo còn nhanh hơn cả Lý Bôi Tuyết năm xưa…” Một đệ tử đứng trước Bài Danh Thạch lẩm bẩm. Sau khi đọc những dòng ghi chú được viết bên cạnh tên của La Chinh, vẻ mặt gã đã chấn động đến mức không sao diễn tả được.

“Ta thì từng nghe đến rồi, tên này đã tỏa ánh hào quang rực rỡ trong Thất Sơn Tiểu Hội. Nhưng thật sự không ngờ…” Một đệ tử khác cũng ngây ngẩn nhìn Bài Danh Thạch.

Tất cả mọi người trong vùng đất Kiếm Đỗng đều rất để ý đến những biến động trên Bài Danh Thạch, bởi tảng đá này chính là minh chứng cho thực lực của họ.

Thấy thứ hạng của La Chinh thay đổi, rất nhiều đệ tử của vùng đất Kiếm Đỗng không hẹn mà cùng nhớ tới một nhân vật khác, chính là người đứng hạng đầu của toàn bộ vùng đất Kiếm Đỗng này – Lý Bôi Tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận