Bách Luyện Thành Thần

Chương 2602: Ấn Ngự Kiếm

Thu Âm Hà mỉm cười, nói: “Đây là Ngộ Thân Kiếm, là tín vật Bỉ Ngạn của ta. Đương nhiên, thứ mà ngươi thấy trong Tham Thiên Đại Kiếm chẳng qua chỉ là hình chiếu của nó mà thôi”Đối với cường giả Bỉ Ngạn cảnh, tín vật Bỉ Ngạn là thứ cực kỳ quan trọng, đương nhiên Thu Âm Hà không thể nào mang tín vật Bỉ Ngạn của chính mình ra để ở Thất Tinh Châu. Chỉ có điều, nhờ thủ đoạn đặc thù mà ông có thể đưa hình chiếu của nó vào trong một bảo vật.

Ví như phi thuyền Lăng Tiêu, nó cũng dựa vào một loại tín vật Bỉ Ngạn nào đó mới có thể đạt được tốc độ bay trong hư không nhanh đến vậy.

Tham Thiên Đại Kiếm chẳng khác gì bảo vật mà Thu Âm Hà chế tạo dựa vào tín vật Bỉ Ngạn của chính mình…

La Chinh nhìn trường kiếm cổ kia, trong mắt thoáng qua vẻ hoang mang. Dù hình chiếu của tín vật Bỉ Ngạn này có lợi hại đến đâu thì cũng không thể nào tặng nó cho hắn được. Hắn còn chưa bước vào Bỉ Ngạn, thế giới trong cơ thể cũng không đủ khả năng chịu được một tín vật Bỉ Ngạn.

“Ngộ Thân Kiếm là một bảo vật hiếm có trong Bỉ Ngạn. Uy lực của nó không quá xuất sắc, nhưng có thể mang đến cho ngươi một ‘ấn Ngự Kiếm” Thu Âm Hà nói.

“Ấn Ngự Kiếm? Đó là cái gì?” La Chinh hỏi.

“Ngươi sẽ biết ngay thôi. Ấn Ngự Kiếm này chỉ có duy nhất ở tại thế giới này, không còn chi nhánh nào khác. Ha ha…” Lúc nói đến đây, Thu Âm Hà có vẻ rất kiêu ngạo.

Ngộ Thân Kiếm trôi nổi giữa không gian liền xoay vòng quanh, sau vài vòng thì mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực La Chinh!

“Xem ra ta phải dọn nhà rồi…” 9527 bất đắc dĩ nói.

Sau đó La Chinh chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, mảnh xương hình thoi vốn đang dán ở ngay trước ngực hắn nhanh chóng xê dịch.

Mảnh xương hình thoi ấy cực kỳ sắc bén, trong lúc di chuyển trong ngực La Chinh sẽ rạch phá cơ bắp hắn. Chút thương tổn này đối với La Chinh không đáng là gì, chỉ lát sau thôi là liền lại, thế nhưng cơn đau thì vẫn phải có…

Ngay khi 9527 vừa dịch chuyển đi, thanh trường kiếm cổ kia liền phóng thẳng về phía La Chinh!

Tốc độ của nó nhanh đến mức hắn không có thời gian phản ứng kịp.

Trong nháy mắt, trường kiếm cổ đã đâm vào ngực La Chinh, xuyên thẳng ra sau lưng và chui ra ngoài.

Mặc dù cơ thể La Chinh bị trường kiếm đâm xuyên, nhưng thanh trường kiếm này không phải là vật thật nên chẳng để lại vết thương gì cả.

Hóa ra 9527 “dọn nhà” sớm là vì sợ Thu Âm Hà phát hiện ra sự tồn tại của nó.

“Ngươi nhìn ngực ngươi đi” Thu Âm Hà từ tốn nói.

La Chinh mở phần áo trước ngực ra, lập tức trông thấy nơi đó có một dấu ấn hình kiếm mờ nhạt.

“Ấn Ngự Kiếm này chính là thần thông thiên phú của Ngộ Thân Kiếm của ta, ngay cả mấy lão già quỷ quái kia cũng khó mà cầu ta ban cho họ ấn Ngự Kiếm. Quà gặp mặt này xem như đủ đầy rồi đấy, ha ha…” Thu Âm Hà cười nói.

La Chinh thầm bĩu môi trong lòng. Dù hắn không dám phủ nhận thực lực của Thu Âm Hà, nhưng mèo khen mèo dài đuôi như này có thấy xấu hổ không vậy?

“Thu lão tiền bối còn chưa nói ấn Ngự Kiếm này có tác dụng gì…” La Chinh nói.

“Trong tay ngươi có thanh bảo kiếm thượng phẩm nào không?” Thu Âm Hà hỏi.

Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.

Hắn nhất quyết không thể lấy Đằng Xà kiếm ra, nên sau khi suy nghĩ một lúc bèn nhẹ nhàng lật tay lại. Trong tay hắn có thêm một thanh trường kiếm tỏa ánh sáng xanh, chính là Thanh Phong kiếm mà Đạo Kiếm Cung cung cấp cho hắn.

“Cái thanh đồng nát này á…” Thu Âm Hà thấy thật cạn lời.

“Đây là Thanh Phong kiếm do Đạo Kiếm Cung cung cấp” La Chinh nhắc nhở.

Thu Âm Hà cười khẽ rồi bỗng nói: “Ta truyền cho ngươi cách sử dụng pháp môn của ấn Ngự Kiếm, ngươi hãy thử áp dụng nó trên thanh Thanh Phong kiếm này”

Sau đó Thu Âm Hà liền lẩm nhẩm pháp quyết.

Bản thân ấn Ngự Kiếm mới là thứ huyền diệu, còn pháp quyết kích hoạt nó thì vô cùng đơn giản. Chỉ sau vài hơi thở La Chinh đã học được.

Sau đó hắn thầm đọc pháp quyết trong lòng, lập tức cảm giác được khí huyết của mình trương phình lên trong cơ thể. Khí tức chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mà hắn vừa nắm giữ được nhanh chóng hội tụ ở trước ngực khiến nơi đó nóng hổi. Một vầng hào quang màu vàng sậm bắn ra từ ấn Ngự Kiếm trên ngực hắn, chui vào Thanh Phong kiếm khiến cả thanh kiếm thay đổi hoàn toàn.

La Chinh cầm chuôi kiếm trên tay, cảm giác được một luồng năng lượng kinh khủng đến mức có thể chém trời chặt đất đang nén chặt trong đó!

“Sức mạnh này…” Đôi đồng tử của hắn khẽ co lại.

“Ngươi có thể phóng ra thử” Thu Âm Hà gợi ý: “Yên tâm, ngươi không thể chém thủng vách trong của Tham Thiên Đại Kiếm đâu”

La Chinh vốn đã có ý đó rồi. Bây giờ được Thu Âm Hà cho phép, hắn chẳng còn gì phải kiêng dè nữa mà lập tức quơ trường kiếm trong tay, chém một nhát về phía trước!

“Ù ù…”

Từng sợi tơ màu vàng nhạt tuôn ra khoảng không trước mặt La Chinh. Hướng đi của chúng không hề tuân theo một quy luật nào cả, nhưng mỗi một sợi tơ đều sắc bén lạ thường.

“Xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt…”

Những sợi tơ mỏng này cắt lên vách trong của Tham Thiên Đại Kiếm, tạo ra từng vệt khắc bất quy tắc trên đó.

Nhưng quả thật La Chinh không thể chém thủng Tham Thiên Đại Kiếm được. Thanh kiếm khổng lồ này có năng lực tự chữa lành, chỉ thoáng chốc những vệt khắc ấy đã biến đâu mất sạch.

“Uy lực cũng không tệ lắm” La Chinh mỉm cười nói, trong lòng thấy hơi thất vọng. Mặc dù mấy sợi tơ vàng này rất sắc bén, song vẫn thua xa năng lượng dung đạo của hắn.

Thu Âm Hà như nghe ra cảm giác mất mát qua giọng hắn, ông bèn lạnh lùng “Hừ” một tiếng rồi nói: “Chỉ là không tệ lắm thôi ư? Bây giờ ngươi đang dùng thanh kiếm đồng nát này chém ra ấn Ngự Kiếm của ta đấy, thật đúng là phung phí của trời. Sau này ngươi sẽ biết rõ về ích lợi của ấn Ngự Kiếm thôi!”

Tim La Chinh hơi nhảy lên, hắn vội hỏi: “Ý của Thu lão tiền bối là ấn Ngự Kiếm này không dựa vào chân ý của đạo để kích hoạt thần thông?”

Vừa rồi hắn cảm nhận được ấn Ngự Kiếm hấp thụ khí tức chân ý của mình nên cứ nghĩ đây chẳng qua chỉ là một thần thông chân ý mà thôi, uy lực hiển nhiên không bằng năng lượng dung đạo của hắn nên mới không vui mừng lắm.

“Đương nhiên là không rồi! Nó liên quan đến phẩm cấp của thanh kiếm mà ngươi sử dụng” Thu Âm Hà nói.

Nghe được lời này, trái tim La Chinh đập nhanh như hươu chạy.

Trong thế giới mẹ hẳn là có cách riêng để phân chia cấp bậc pháp bảo. Thanh Phong kiếm là bội kiếm tiêu chuẩn của Đạo Kiếm Cung nên hoàn toàn chẳng có giá trị gì, còn không bằng một vài thanh bảo kiếm mà La Chinh mang tới từ Thần vực, trong đó phải kể đến loại pháp bảo hàng đầu của Thần vực – “Côn Loan kiếm” mà Kiếm tộc đưa tặng.

Quan trọng hơn cả là thanh Đằng Xà kiếm vẫn còn nằm trong tay La Chinh…

Ngay đến Thanh Phong kiếm bị Thu Âm Hà gọi là “đồng nát” mà còn có thể phát huy ra uy lực nhường này, vậy nếu là Đằng Xà kiếm thì sao?

Thu Âm Hà cảm nhận được cảm xúc của La Chinh bèn cười “Ha ha” hai tiếng, sau đó nói: “Có vẻ ngươi có mang theo một vài bảo bối bí mật nhỉ?”

Vẻ mặt La Chinh thoáng thay đổi, hắn còn đang định mở miệng lấp liếm thì Thu Âm Hà đã nói tiếp: “Yên tâm đi, Thu Âm Hà ta đây sao có thể tính toán vãn bối của mình chứ!”

Đương nhiên ông không biết La Chinh đang sở hữu thanh bảo kiếm mà Xi Vưu từng sử dụng, nếu ông biết được thì e là đã có ý nghĩ khác rồi.

“Ta đã tặng cơ duyên cho ngươi rồi, ngươi có thể ra ngoài. Hãy ngoan ngoãn ở lại Đạo Kiếm Cung đi, ta sẽ phái người đi đến Thất Tinh Châu!” Thu Âm Hà nói xong thì cổng vòm hình tròn vốn biến mất ban nãy lại mở ra lần nữa.

La Chinh chắp tay chào từ biệt ông rồi mới đi ra ngoài qua cổng vòm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận