Bách Luyện Thành Thần

Chương 2453: Hiệu lệnh

Lão Kim nhìn La Chinh, suy tư một lát rồi lại nói: “Vậy ít nhất để Vương nữ đại nhân lại cho chúng ta bảo vệ”Không có cách nào thuyết phục La Tiêu, ông ta cũng chỉ có thể lùi lại cầu thứ khác.

Ai ngờ Lê Lạc Thủy chỉ cười khẽ, dùng giọng điệu không cho phép phản bác mà nói: “Ta sẽ đi theo phu quân”

Lê Lạc Thủy không bằng lòng, Xi Vưu Vệ bọn họ đương nhiên không có cách nào ép bà ở lại, cuối cùng bọn họ vẫn không thể thuyết phục La Tiêu.

Có điều La Tiêu cũng hứa hẹn một khi gặp phải uy hiếp không thể kháng cự trong Thần vực thì ông sẽ đưa Lê Lạc Thủy bọn họ ra trước…

Dõi mắt nhìn một nhà Lê Tiêu ba người rời đi, sắc mặt lão Kim vẫn rất phức tạp, mơ hồ còn có chút mất mát.

Ngược lại Minh Vi chỉ cười nhạt, an ủi: “Có một số việc chỉ có thể thuận theo tự nhiên, có lẽ đó mới chính là hy vọng của Xi Vưu?”

“Đúng vậy” Lão Kim gật đầu: “Có điều chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, càng nhanh càng tốt…”

“Tốc độ vách ngăn không gian liền lại chậm hơn so với tưởng tượng của chúng ta nhiều, thời gian phá vỡ vách ngăn không gian có lẽ sẽ sớm hơn, khoảng một năm, hai năm rưỡi đến ba năm. Đó là cực hạn” Minh Vi nhếch miệng nói.

“Những Hiên Viên Vệ kia phá vỡ phong ấn, tình thế bên trong chiếc thuyền e rằng sẽ có biến chuyển lớn, ba năm vẫn còn quá chậm” Lão Kim lắc đầu.

“Biện pháp đều là do con người nghĩ ra, không phải trước đây còn cần ít nhất năm năm trở lên hay sao!” Ngược lại Minh Vi lạc quan nói.

Ngay lúc đó, từ trong vòng xoáy khổng lồ có một người chui ra, đó là cường giả Bỉ Ngạn cảnh của tộc Nữ Oa.

Cường giả Bỉ Ngạn cảnh đó đã tiêu hết sức mạnh tín ngưỡng trong cơ thể, nhìn qua hơi mệt mỏi.

“Đến lượt ta” Lão Kim không chút do dự, xông thẳng vào vòng xoáy khổng lồ.

Vách ngăn không gian ngăn cách Thần vực và ngoại vực có thể chậm rãi liền lại, cho nên bọn họ không thể ngừng nghỉ. Một người đi ra, một người khác phải vào thay thế ngay lập tức, nếu không sẽ thành công dã tràng.

***

Trên Kiến Mộc, khối cầu cuối cùng nứt ra.

Một luồng sáng màu tím bắn ra, vững vàng dừng trên đỉnh Kiến Mộc.

Người này mặc một bộ đạo bào màu tím, bên hông đeo đai lưng màu vàng kim, cả người đều mơ hồ có ánh sáng lưu động, trong đôi mắt tựa như cất giấu hai mũi kiếm vô cùng bén nhọn.

“Bàng Miểu đại ca!”

“Đại ca!”

“Chúc mừng!”

Người này chính là thủ lĩnh của Hiên Viên Vệ.

Bàng Miểu đứng trên đỉnh Kiến Mộc, ngước nhìn đường chân trời phía xa, khóe miệng hơi cong lên.

Ban đầu mấy người Hiên Viên Vệ bọn họ cũng là do trời xui đất khiến mới lên chiếc thuyền này, không ngờ đi một chuyến lại đi nhiều năm như vậy, bây giờ được thả ra ngoài trong lòng cũng có muôn vàn cảm khái.

Bàng Miểu là người cuối cùng được thả ra.

Sau khi tất cả phong ấn Hỗn Nguyên bị phá bỏ, toàn bộ Kiến Mộc cũng đột nhiên dao động.

Làn khí chết chóc cuồn cuộn trong Bắc Thần vực tiêu tán không còn một mống, bên ngoài Kiến Mộc trơ trụi lại mọc đầy chồi non, nếu đứng trên cao có thể thấy Kiến Mộc được phủ xanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Bắc Thần vực, nơi vốn là một mảnh vực chết thoắt cái đã tràn đầy sức sống.

Tin rằng không bao lâu nữa, trong Bắc Thần vực lại là cảnh chim hót hoa nở…

“Đại ca, ta đi phá nát cái cây này!” Phổ Triết nhìn cây đại thụ bừng bừng sinh cơ kia, hơi tức giận nói.

Bọn họ chính là bị cái cây kia nhốt từng ấy năm, đương nhiên Phổ Triết không vui khi thấy cảnh này.

“Được rồi, vây khốn đệ cũng không phải những cái cây này mà là Viên Thừa Đạo, đệ đi tìm Viên Thừa Đạo gây phiền toái không phải là được rồi sao?” Bàng Miểu khẽ cười, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió: “Có điều, không phải chúng ta đã hứa với vị bằng hữu này rồi à? Tới đảo nổi trước rồi hãy nói”

Hàm Thanh Đế vội vàng chắp tay với Bàng Miểu…

Một ngày sau, Hàm Thanh Đế trở lại Chúng Thánh Đường. Ông ta đứng sừng sững trước cửa, khuếch tán giọng của mình: “Chư vị thánh nhân, mau tới Chúng Thánh Đường!”

Khi giọng nói của Hàm Thanh Đế vang vọng bên tai khắp các thánh một lần nữa, trong lòng những thánh nhân kia lại dấy lên ngờ vực.

“Lại tới…”

“Lúc này mới qua được bao lâu, người này còn muốn tự rước lấy nhục nữa à?”

“…”

Có điều lần này không phải không có thánh nhân tới.

Đám thánh nhân của liên minh những gia tộc quyền thế đương nhiên đều không ưa Hàm Thanh Đế, nhưng bọn họ đã hiểu lựa chọn của lão Hốt, bọn họ không muốn đối kháng với cường giả Bỉ Ngạn cảnh.

“Vù…”

Người đầu tiên xuất hiện ở Chúng Thánh Đường chính là Phương Thập Hình.

Khi ông ta thấy năm người sau lưng Hàm Thanh Đế, sắc mặt lập tức thay đổi mấy lần. Những cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia thật sự bị Hàm Thanh Đế thả ra rồi?

Kế tiếp là đám người Mục Hải Cực, Đường Lôn…

Lúc bọn họ thấy những cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia, trên mặt đều có một tia khiếp sợ không đè nén được.

Không lâu sau, tất cả mọi người trong liên minh những gia tộc quyền thế đều xuất hiện ở Chúng Thánh Đường.

Bàng Miểu lạnh lùng nhìn những thánh nhân ở đây, sau đó lạnh nhạt nói: “Những thánh nhân đang ở đây chính là người trong liên minh những gia tộc quyền thế?”

“Đúng” Hàm Thanh Đế gật đầu.

Bàng Miểu khẽ cười, một hơi thở êm ái khuếch tán ra khiến người ta cảm thấy như cây đón gió xuân vậy: “Chư vị đã từng đi theo Đông Phương Thuần Quân, cũng là một thành viên trong liên minh các gia tộc quyền thế, đều từng cống hiến giúp huynh đệ chúng ta thoát khỏi phong ấn Hỗn Nguyên…”

Dứt lời, ngón tay ông ta khẽ điểm một cái, một tia sáng vàng bay đi, quanh quẩn trước mặt đám người Đường Lôn, Mục Hải Cực.

Các thánh nhìn chằm chằm tia sáng vàng trước mắt, đều hơi nghi ngờ.

Mục Hải Cực nhìn thật chăm chú, sau đó nói: “Đây là một Phạn văn?”

“Là chân ý Âm Dương Hỗn Độn đầy đủ, hơn nữa còn là bản mà các ngươi có thể đọc được, chỉ cần rót thần thức vào trong đó thôi” Bàng Miểu trả lời.

Nghe được lời này, đám thánh nhân ở đây đều hơi sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lóe lên vẻ vui sướng, rốt rít rót thần thức vào trong luồng sáng vàng này. Sau khi xác nhận, kẻ nào kẻ nấy đều mừng rỡ như điên.

Phải biết thực lực của Đông Phương Thuần Quân ngự trị trên các thánh đều dựa vào chân ý Âm Dương Hỗn Độn. Tuy nói ông ta có cơ duyên khác trong biển Chân Ý, nhưng nếu bọn họ có cơ hội đặt chân đến biển chân ý thì cũng chưa chắc sẽ không gặp được cơ duyên nào giống vậy?

Hàm Thanh Đế đứng ở chính giữa, chân mày hơi lơ đãng cau lại. Ông ta cũng không ngờ Bàng Miểu sẽ rộng lượng như thế, ban thưởng toàn bộ chân ý của đạo cho những người này.

Có điều, sau khi ngẫm lại một lát ông ta thấy cũng đúng. Nếu muốn lung lạc đám thánh nhân này, để bọn họ toàn tâm toàn ý dốc sức cho liên minh các gia tộc quyền thế thì e rằng đây chính là thủ đoạn nhanh nhất.

Đám thánh nhân rối rít cảm ơn Bàng Miểu, Bàng Miểu lại chỉ phẩy tay một cái, nói: “Sau này mọi người sẽ là người một nhà, không cần khách khí, có điều vì sao không thấy những thánh nhân khác tới”

Hàm Thanh Đế nói: “Những thánh nhân kia không thuộc về liên minh những gia tộc quyền thế, muốn truyền lệnh cho bọn họ sợ rằng không đơn giản như vậy”

“Phải không?”

Trên mặt Bàng Miểu vẫn treo nụ cười như cũ, ông ta nhẹ nhàng nhảy một cái, bay lên giữa không trung, đồng thời nói với Hàm Thanh Đế: “Ngươi gọi bọn họ tới”

Hàm Thanh Đế hiểu ý, lại khuếch tán giọng từ Chúng Thánh Đường ra: “Chư vị thánh nhân gia tộc quyền thế, mau tới Chúng Thánh Đường, nếu như không theo đừng trách chúng ta không khách khí!”

“Phải không? Ngược lại ta muốn xem thử Hàm Thanh Đế ngươi không khách khí như thế nào…” Giọng nói lạnh lùng của Kiếm Lôi Đình vang lên.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, một luồng chân ý của đạo hết sức cường đại bao trùm toàn bộ đảo nổi từ trên xuống dưới…

Khi Kiếm Lôi Đình cảm nhận được luồng chân ý của đạo kia, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

“Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng!”

Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mà Kiếm tộc có chẳng qua là bản rách không đầy đủ, mà chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng này chính là do một cường giả Bỉ Ngạn cảnh phóng ra, đương nhiên không giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận