Bách Luyện Thành Thần

Chương 3127: Trùng Ám Phỉ

Hai mũi khoan ánh sáng này được hình thành từ ánh sáng. Đối với sinh linh Quang vực thì nó chẳng có tính sát thương, nhưng lại nó lại đủ lấy mạng của sinh linh Ám vực. Hai tên người da xanh vốn chẳng thể động đậy nổi. Nếu muốn gắng gượng để chạy trốn thì tia sáng kia sẽ xẻ chân của bọn họ thành hai nửaPhượng Ca bước tới với vẻ mặt lạnh lùng. Nàng đang định ép hỏi hai tên này sao lại dám đánh lén bọn họ nhưng trước khi mở lời thì Phượng Ca đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với La Chinh: “Ngươi hỏi đi”

La Chinh gật đầu, bước tới trước mặt hai tên người da xanh này và nói: “Hai bọn ta chỉ là người qua đường đi qua nơi đây mà thôi. Vì sao các người lại xua trùng độc công kích bọn ta?”

Hai tên người da xanh đánh giá La Chinh một chút. Bọn họ không sợ La Chinh bằng Phượng Ca. Một trong hai tên người da xanh mở miệng nói xì xà xì xồ gì đó, quơ hai tay giải thích. Về phần hắn ta nói gì thì La Chinh không hiểu gì cả.

“Bất đồng ngôn ngữ à?” La Chinh nhíu mày.

Dù là trong Bỉ Ngạn hay thế giới mẹ thì ngôn ngữ của Nhân tộc là tiếng nói thông dụng nhất, rất hiếm xuất hiện tình huống bất đồng ngôn ngữ.

“Nếu không biết nói tiếng người thì hai ngươi không có giá trị để sống tiếp. Chết hết đi!” Trong mắt Phượng Ca lóe ra tia sắc lạnh.

Nàng vốn là người sát phạt quả đoán, chỉ có điều muốn giữ chút hình tượng khi ở trước mặt La Chinh mà thôi. Nhưng hai tên người da xanh này lại giả vờ ngây ngô trước mặt La Chinh, điều này khiến nàng không thể chấp nhận được.

“Vù vù…”

Từng tia sáng chạy dọc theo ngón tay của Phượng Ca, dường như móng tay cũng trở nên phát sáng. Thấy tay nàng chuẩn bị đập về phía một trong hai tên người da xanh, tên này liên tục giơ tay nói: “Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Lúc bàn tay của Phượng Ca chỉ còn cách người da xanh khoảng một thước thì dừng lại, nàng nhìn La Chinh rồi mỉm cười: “Ngươi hỏi đi!”

La Chinh thấy những hành động này của Phượng Ca thì cảm thấy dở khóc dở cười. Phương pháp thay đổi hình tượng này đúng là tốn công.

“Nếu các ngươi đã hiểu tiếng người thì ta sẽ hỏi lại một lần nữa. Vì sao các ngươi đánh lén bọn ta?” La Chinh hỏi lại.

Một trong hai tên người da xanh đáp: “Bọn, bọn ta là Phóng Trùng Sư! Bọn ta đang bắt trùng Ám Phỉ, nhưng trùng Ám Phỉ lại vô cùng nhạy cảm, các ngươi ở lại nơi này chúng sẽ sợ chạy mất. Nếu thế thì mọi nỗ lực của chúng ta sẽ thành công dã tràng, bộ lạc của chúng ta sẽ rơi vào tình huống không ổn!”

Hai tên người da xanh này có tài bắt trùng điệu nghệ. Sau khi họ bố trí ngọn nến sẽ dùng bí pháp đặc thù để che giấu hơi thở của mình. Nếu có côn trùng khác xâm nhập thì bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để bắt côn trùng kia đi. Mục tiêu cuối cùng của bọn họ là chờ trùng Ám Phỉ.

“Ta xin các người đấy, tha cho bọn ta đi. Bọn ta thật sự muốn bắt được trùng Ám Phỉ…” Tên người da xanh còn lại cũng nói với giọng đáng thương.

“Thu khoan ánh sáng lại đi” La Chinh nói với Phượng Ca.

Nàng đảo mắt một vòng, ngón tay khẽ điểm một cái, khoan ánh sáng đang găm trên đùi hai người da xanh kia biến mất trong nháy mắt.

La Chinh nhìn hai tên người da xanh này, thở dài một hơi và hỏi: “Ta tìm hai vị là muốn hỏi một việc. Trong Ám vực này…”

Vào lúc La Chinh vừa cất lời thì rừng cây cách đó không xa truyền tới tiếng gió vù vù, tán cây bị nghiêng sang một bên. Một mùi máu tươi bay từ trong đó ra.

“A?”

Sau khi ngửi được mùi máu tươi này, mặt của La Chinh và Phượng Ca đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ. Khi mùi máu tươi xộc vào mũi, trái tim của hai người đột nhiên nhảy lên một cái, họ cảm thấy bản thân có khát vọng với mùi đó.

“Trùng Ám Phỉ!”

“Nguy rồi, sao chúng lại xuất hiện vào lúc này!”

Sắc mặt của hai tên người da xanh lập tức trở nên xanh xám, một người trong số đó lật tay lên, trong tay người đó xuất hiện một ống trúc. Hắn ta khẽ đập ống trúc vào lòng bàn tay một cái, một chất bột màu nâu đổ từ trong ống trúc ra lòng bàn tay. Người này cầu khẩn nói: “Hai vị, trùng Ám Phỉ này liên quan mật thiết tới tính mạng của toàn bộ tộc nhân trong tộc bọn ta. Khứu giác của nó rất nhạy cảm, nếu ngửi được mùi trên người các vị thì nhất định sẽ chạy mất. Xin các người đấy, xin hai người hãy vẩy bột phấn này lên người”

Chưa được sự đồng ý của La Chinh và Phượng Ca, bọn họ không dám trực tiếp vẩy bột phấn kia ra. La Chinh nhìn cây cối ở phía xa đang lay động liên tục, cuối cùng lựa chọn gật đầu.

“Vù, vù!”

Sau khi vẩy thứ bột màu nâu lên người La Chinh và Phượng Ca, người da xanh bảo hai người hãy trốn vào bụi cỏ, đồng thời nói: “Ta không biết rốt cuộc hai vị muốn nghe ngóng cái gì. Đợi sau khi bắt được trùng Ám Phỉ, chúng ta nhất định sẽ nói cho hai người biết!”

Hắn ta vừa dứt lời, cây cối rậm rạp ở phía xa bị dạt sang hai bên. Một con sâu đột nhiên bò từ trong rừng ra. Con sâu này trắng noãn như tuyết, nhìn qua óng ánh giống như băng tằm. Bên trong cơ thể nó hiện ra vô số mạch máu, có thể nhìn xuyên qua lớp da thấy rõ máu đang chảy trong đó.

Hình thể của con sâu này không lớn, nó chỉ cao hơn nửa người. Lúc nó bò cũng phát ra uy thế rất mạnh. E rằng sức mạnh của con sâu này không hề nhỏ.

Lúc con sâu này xuất hiện, cảm giác kỳ lạ trong lòng La Chinh và Phượng Ca càng rõ hơn. Bụng hai người bắt đầu kêu ùng ục, giống như thấy được món ngon hảo hạng tới mức thèm nhỏ dãi.

“Kỳ lạ thật…” La Chinh thầm cảm thấy kinh ngạc.

Từ sau khi Tích Cốc, La Chinh rất hiếm khi có cảm xúc như thế này đối với đồ ăn ngon. Mặc dù cảm giác này rất kỳ lạ nhưng hắn vẫn có thể áp chế được, nhưng Phượng Ca ở bên cạnh lại khác.

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào trùng Ám Phỉ, dường như linh hồn của Phượng Ca cũng bị con sâu này thu hút, nàng khẽ nói: “Ta… Ta muốn ăn con sâu kia…”

Phượng Ca vừa nói dứt lời, không kìm lòng được định đứng lên nhưng lại bị La Chinh nhẹ nhàng lôi xuống: “Phượng Ca, ngươi sao vậy?”

“Suỵt!”

Hai gã người da xanh đồng thời làm động tác giữ im lặng. Vì tiếng động nhỏ này, con trùng Ám Phỉ vốn đang bò một cách chậm chạp kia đột nhiên dừng lại, nó ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Sau khi quan sát một lúc lâu, con trùng Ám Phỉ này mới buông lỏng cảnh giác, từ từ bò lại gần ngọn nến.

Hai người da xanh nắm chặt gậy trúc và thòng lọng, đợi tới khi nó bò vào trong phạm vi ngọn nến chiếu sáng thì ra tay. La Chinh đang tò mò quan sát biểu hiện kỳ lạ của Phượng Ca. Mặc dù nàng không nói thêm gì nữa, nhưng cặp mắt của Phượng Ca vẫn nhìn chằm chằm con trùng Ám Phỉ kia. Mùi máu tản ra từ người con sâu này thực sự thu hút nàng.

Nếu không phải còn chút lý trí, hơn nữa La Chinh ở bên cạnh ngăn cản thì nàng đã nhào tới rồi.

“Nó sắp vào rồi! Chuẩn bị!” Một trong hai người da xanh hạ giọng nói.

Người da xanh còn lại nắm chặt thòng lọng, chuẩn bị ném ra ngoài bất cứ lúc nào. Nhưng đúng lúc này, trong rừng cây cách đó không xa lại phát ra tiếng xào xạc, đột nhiên có ba con trùng Ám Phỉ bò từ trong đó ra. Hình thể của ba con trùng Ám Phỉ này lớn gấp đôi con vừa rồi, cao cỡ một người trưởng thành.

Sau khi nhìn thấy ba con trùng Ám Phỉ này, sắc mặt của hai người da xanh kia lập tức thay đổi. Kế hoạch của bọn họ là bắt được một con trùng Ám Phỉ, nay đột nhiên lại có thêm ba con nữa. Tình hình này quả thực phức tạp.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận