Bách Luyện Thành Thần

Chương 681: Đầm Vân Mộng

Với Hư Linh Tông mà nói, đây là cơ hội nghìn năm có một!Lúc này, Hư Linh Thất Tử nào dám chậm trễ?

Mặc dù Khốn Long Sách là con át chủ bài trong Hư Linh Tông, nhưng Thôi Tà chính là người đứng đầu Trung Vực, càng kéo dài thời gian thì ai biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì? Hơn nữa, những làn sương đen đặc kia thực sự đang không ngừng ăn mòn Khốn Long Sách, nếu Khốn Long Sách thực sự bị Thôi Tà phá vỡ thì mưu kế của Hư Linh Tông lúc trước coi như đã uổng phí mất rồi. Cơ hội trời cho như vậy, sao có thể để vụt mất?

Thực lực tổng thể của Hư Linh Thất Tử đều tăng lên không ít, người dẫn đầu đã đạt tới Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ.

Hơn nữa, Thất Hư Hóa Nhất Trận của họ lại có thể dung hợp sức mạnh của bảy người, một kiếm này chắc chắn muốn lấy mạng của Thôi Tà!

“Vèo!”

Kiếm quang trong tay người dẫn đầu Hư Linh Thất Tử bay vút lên, trực tiếp hoà vào trong làn sương đen dày đặc!

Mọi người đều căng thẳng nhìn chăm chú vào làn sương đen. Thôi Tà bị Khốn Long Sách khóa chặt, ngay cả chân nguyên cũng không thể vận chuyển được, nếu như bị kiếm này đâm trúng, hắn tuyệt đối không thể chống đỡ nổi!

La Chinh chăm chú nhìn vào làn sương đen, trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt. Từ ngày La Chinh bước vào Trung Vực, hắn đã coi Thôi Tà là đối thủ mà hắn phải giết chết. Đây cũng là trở ngại lớn nhất trong con đường võ đạo của hắn, nhưng La Chinh không tin chướng ngại này lại có thể dễ dàng ngăn trở hắn như vậy.

Chẳng qua so với La Chinh, những người khác lại có vẻ vô cùng tự tin, ví dụ như Khê Hưng Hoài – gia chủ Khê gia. Có thể giúp Hư Linh Tông diệt trừ Thôi Tà, Khê gia chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ!

“Keng… keng keng keng!”

Nhưng sau khi một kiếm do Hư Linh Thất Tử liên hợp lại mà đâm ra, mọi người chợt nghe thấy tiếng kim thiết gãy, sau đó có vài tia sáng bay vụt ra từ làn sương đen!

“Phập phập phập phập!”

Trong những tia sáng kia đều ẩn chứa uy lực rất lớn, chỉ nháy mắt đã đánh vào ngực bốn người trong Hư Linh Thất Tử, gần như không dừng lại mà trực tiếp xuyên qua bốn người họ. Phía trước ngực và phía sau lưng bọn họ đều phụt máu, trên ngực bốn người đều có một lỗ thủng lớn, sau đó bọn họ đều mềm nhũn, rơi từ trên cao xuống!

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, những tia sáng kia là từng mảnh kiếm nhỏ. Một kiếm lúc trước chẳng những không thể giết chết Thôi Tà mà lại trực tiếp vỡ vụn ra rồi bắn ngược trở lại, lập tức giết chết bốn người trong Hư Linh Thất Tử!

“Tam ca!”

“Ngũ ca!”

“Lục đệ…”

Vẻ mặt mọi người lập tức biến sắc, vẻ mặt ba người còn lại trong Hư Linh Thất Tử đau thương mà kêu lên.

Bảy người bọn họ cùng ăn, cùng ngủ, cùng đồng hành, tâm ý đã tương thông với nhau từ lâu. Tung hoành Trung Vực nhiều năm nhưng chưa có ai ngã xuống, vậy mà chỉ trong nháy mắt này đã mất đi bốn người, ba người còn lại vô cùng buồn bã.

Làn sương đen dần dần tan ra, Khốn Long Sách vốn trói trên người Thôi Tà cũng đã đứt gãy, ánh sáng dần dần tiêu tan. Lúc này, trên người Thôi Tà cũng tỏa ra luồng khí tức tàn nhẫn, làn da trên người hắn lại xuất hiện từng tầng như vảy.

“Có thể dồn ép ta đến mức này, quả là không tồi, ta sẽ nghiền nát toàn bộ Hư Linh Tông làm quà hồi đáp. Ha ha ha ha!” Thôi Tà sảng khoái cười nói. Giờ phút này đến gió mây cũng biến sắc, toàn bộ thành Hư Thiên đều bị bao phủ bởi khí thế của một mình hắn. Ngoài hắn ra, dường như không còn thứ gì khác tồn tại.

“Lui!”

La Chinh cũng không suy nghĩ nhiều, đầu tiên xông về phía Khê Ấu Cầm, túm lấy nàng rồi điên cuồng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, đồng thời cũng đột phá cương nguyên, bóng dáng nhanh chóng hóa thành một vệt đen!

Dự cảm của hắn quả thực rất chính xác, nếu Thôi Tà đã có sức mạnh để dựng lên Thần Quốc, lại dám ra tay với Hư Linh Tông thì chắc chắn bản lĩnh của hắn tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy!

“Ta… ta liều mạng với ngươi!”

Hư Linh Thất Tử, bảy người như một, bốn người đã bỏ mạng, ba người còn lại cũng không thể sống một mình!

Lúc này, những người khác đều không quá hiếu chiến, đối mặt với Thôi Tà đang trong tình trạng như vậy, họ xông lên chính là tự tìm cái chết. Cho nên, Khê Tiểu Giới và Khê Hưng Hoài thấy La Chinh đưa Khê Ấu Cầm đi, hai người họ cũng không ngăn cản. Suy đi tính lại, Khê Ấu Cầm đi theo La Chinh còn an toàn hơn là đi với bọn họ!

Khê Tiểu Giới và Khê Hưng Hoài lại chạy về hai hướng khác nhau.

Cũng may có ba người trong Hư Linh Thất Tử nên bọn họ có thể tranh thủ khoảng thời gian này để bỏ chạy. Mặc dù ba người này không đánh lại được Thôi Tà, nhưng dù sao cũng là cường giả Hư Kiếp Cảnh!

Vẻ mặt La Chinh rất khó coi, hắn đã đoán trước rằng Thôi Tà sẽ không dễ dàng bị giết như vậy, nhưng không ngờ thực lực của Thôi Tà lại tăng lên đến mức này! Nếu nói với thực lực trước đây của Thôi Tà, La Chinh còn có thể chống lại một phần, thậm chí với tốc độ của hắn cũng có thể chạy thoát khỏi tay Thôi Tà, nhưng theo tình hình hiện tại, có lẽ La Chinh không phải là đối thủ của Thôi Tà.

Vội vàng bay về phía trước, chỉ một lát sau La Chinh cũng đã chạy ra khỏi thành Hư Thiên. Ngoài thành Hư Thiên là núi non mênh mông, sau khi chọn được một phương hướng, La Chinh không hề dừng lại, cương nguyên trong cơ thể đột phá lần nữa, hóa thành một tia sáng bay vút lên không trung.

Dường như không đi qua truyền tống trận thì với tốc độ bay trên không của La Chinh, có lẽ chỉ cần ba ngày là có thể chạy tới thành Vân Hải!

Thế nhưng, chẳng lẽ Thôi Tà lại không đuổi theo?

La Chinh vốn là đối tượng mà Thôi Tà phải giết, hơn nữa La Chinh còn mang theo Khê Ấu Cầm – thứ mà Thôi Tà nhất định phải có được. Sau khi giải quyết ba người còn lại của Hư Linh Thất Tử, Thôi Tà chắc chắn sẽ đuổi theo.

Quả nhiên, sau khoảng một nén nhang, La Chinh nhìn thấy một chấm đen phía sau. Chấm đen kia chính là Thôi Tà.

Tốc độ của La Chinh dĩ nhiên vô cùng nhanh, nhưng tốc độ của chấm đen kia cũng chẳng kém!

Chỉ cần La Chinh ngừng thúc giục cương nguyên, chấm đen kia sẽ tới gần La Chinh hơn một chút. Mà cương nguyên của La Chinh lại không thể bộc phát liên tục, đây là hạn chế của người luyện thể. Cho dù là La Chinh thì cũng không thể tránh khỏi. Khi La Chinh mới bước vào đại lục Hải Thần, hắn cũng từng bị ba vị Chiến Tôn Ma tộc đuổi giết, do cương nguyên không được bổ sung kịp thời nên cuối cùng, suýt chút nữa đã bị đuổi kịp.

“Phiền thật!”

Lông mày La Chinh nhíu lại thật sâu.

Nhưng hắn không hề chú ý thấy, từ đầu đến cuối, Khê Ấu Cầm giống như một khúc gỗ, mặt không thay đổi gì mà ghé vào vai La Chinh.

Đúng lúc La Chinh đang suy tư xem phải đối đáp thế nào thì Khê Ấu Cầm bỗng mở lời: “La Chinh, giết ta đi”

Nếu giết Khê Ấu Cầm, La Chinh sẽ không phải vác theo một người lớn như vậy mà chạy trốn, chắc chắn tốc độ sẽ tăng lên, xác suất chạy thoát đương nhiên sẽ lớn hơn.

Nếu là người khác, La Chinh đại khái có thể thả ra, chắc chắn Thôi Tà cũng sẽ vì đuổi giết La Chinh mà không gây phiền phức cho người khác. Nhưng Khê Ấu Cầm lại có Âm Thể Tử Cực, nàng cũng là người Thôi Tà nhất định phải có, rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, quả thực vô cùng bất lợi với La Chinh.

“Giết ngươi?” Duy trì đều tốc độ bay trên không cùng La Chinh, Huân cười lạnh nói: “Giờ ngươi lại không sợ chết nữa à?”

Trên mặt Khê Ấu Cầm hiện lên vẻ kiên quyết: “Trước đây ta rất sợ, bây giờ… ta không sợ nữa”

Ngày hôm nay quả thực là một ngày đau đớn với Khê Ấu Cầm. Nàng chợt cảm thấy trong mắt mọi người, nàng chính là một đứa ngốc. Mặc dù từ trên xuống dưới trong Khê gia đều nâng niu nàng, nhưng lại không có ai tín nhiệm nàng, ngay cả thanh mai trúc mã lớn lên cùng nàng là Khê Tiểu Giới cũng vậy.

Dưới tình cảnh này, Khê Ấu Cầm bỗng cảm thấy vô cùng mất mát.

Nàng vừa nói xong, Huân đã rút trường thương mà đâm ra. Một thương này của Huân thật sự định đâm đến, mũi thương đã đâm vào mi tâm của Khê Ấu Cầm. Huân nhận thấy, chỉ có giết chết nàng ta thì La Chinh mới có thể dốc toàn lực để chạy trốn, thế nên nàng đã muốn giết Khê Ấu Cầm từ lâu rồi.

“Dừng tay” La Chinh bỗng nhiên nói.

“Nàng ta chết, chúng ta sẽ có cơ hội chạy thoát” Huân thản nhiên nói.

“Ta biết” La Chinh nhìn chăm chú về phía trước mà trả lời.

“Vì sao không cho ta giết nàng ta?” Huân lại hỏi. Nàng cảm thấy trong tình huống này mà còn kéo theo nàng ta thì thực sự không sáng suốt.

La Chinh hít một hơi thật sâu, cương nguyên lại đột phá lần nữa, sau khi tăng tốc hắn mới lên tiếng: “Ta có cách khác”

Từ thành Hư Thiên đi thẳng một mạch qua vô số dãy núi, bắt đầu thấy xuất hiện đồng bằng, mà dõi mắt nhìn về phía xa thì lại thấy bị bao phủ trong mây mù. Đó chính là đầm lầy lớn nhất Trung Vực, đầm Vân Mộng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận