Bách Luyện Thành Thần

Chương 2764: Cú va chạm cuối cùng

Phượng Ca vừa nói vừa nhẹ nhàng di chuyển liên tục, lặng lẽ bước lên phù trận gia tốc. Tảng đá vốn đang chậm rãi trôi đi lập tức biến thành tia sáng vụt qua, lao thẳng đến chỗ La Chinh. Bởi vì gia tốc quá nhanh mà sau lưng Phượng Ca có hai người trực tiếp bị văng đi“Vèo!”

Tốc độ quá cao này hấp dẫn sự chú ý của cả núi Thái Ất và núi Thái Tú đang chiến đấu ác liệt với nhau.

“Tốc độ thật là đáng sợ!” Tống Phi Vũ thì thào.

“Tốc độ bay cỡ này… Tảng đá kia không có trọng lượng à?” Lăng Sương hé miệng, gương mặt lộ rõ vẻ câm nín.

Chu Trác của núi Thái Tú cũng kinh hãi nhìn tảng đá của Phượng Ca xẹt ngang trên bầu trời…

Sau khi phát hiện ra một đối thủ rất có tiềm lực là La Chinh, Phượng Ca đã chẳng còn để ý đến việc giành hạng nhất nữa, cũng lười không muốn chú ý trận chiến giữa núi Thái Ất và núi Thái Tú ai thắng ai thua.

Thấy Phượng Ca tiến thẳng về phía mình, trên mặt La Chinh cũng toát lên vẻ thận trọng xưa nay chưa từng có.

Chắc chắn đã có người trong Thiên Cung giải mã được hai Phạn văn trên tờ giấy vàng kia, song giải mã được bao nhiêu thì khó mà biết chắc…

La Chinh lẳng lặng lẩm nhẩm trong lòng, luồng khí xoáy màu trắng trong đầu lại xoay tròn lần nữa.

Giới hạn hiện giờ của hắn là một trăm chữ, luồng khí xoáy màu trắng vừa tạo ra ban nãy chỉ có mười mấy chữ, nhưng nó đang dần mở rộng quy mô theo từng chữ hắn đọc.

“Ù…”

Vầng sáng phát ra từ tảng đá dưới chân La Chinh cũng ngày càng lấp lánh.

Thấy Phượng Ca đang bay thẳng về phía mình bằng tốc độ không thể nào ngăn chặn nổi, La Chinh lại giẫm hai chân lên phù trận điều khiển và phù trận gia tốc.

“Vèo!”

Tảng đá dưới chân hắn cũng đạt tới một tốc độ khó tin, nhẹ nhàng tránh khỏi cú huých của Phượng Ca.

“Vèo vèo vèo vụt vụt…”

Phượng Ca đánh một lần không trúng bèn quyết đoán quay ngược lại, tiếp tục đuổi theo La Chinh.

Hai người họ cứ thế diễn lại cảnh ta chạy ngươi đuổi, nhưng lần này tốc độ của cả hai đều đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Đó không phải là cuộc rượt bắt giữa hai tảng đá nữa mà hoàn toàn là hai Bỉ Ngạn cảnh đang bay vùn vụt đi.

“Cao sư huynh, những tảng đá kia không có trọng lượng sao?” Một đệ tử Tâm Lưu kiếm phái ngẩng đầu hỏi.

“Chắc là không” Cao Khải Chính xem cảnh tượng diễn ra trước mắt mình, trên mặt là nụ cười tươi rói pha lẫn vẻ khó tin.

Cao Khải Chính mang La Chinh tới đây chỉ để thay vào vị trí của Mạc Nhất Kiếm, nhưng nếu lần này mà đổi lại là Mạc Nhất Kiếm tới thì e là Tâm Lưu kiếm phái đã bị loại từ lâu rồi.

Trong Thiên Cung căn bản không có đệ tử nào đủ khả năng đối chọi với Phượng Ca, mà Cao Khải Chính lại tự nhiên tâm huyết dâng trào cố gắng mời La Chinh tham gia Thất Sơn Tiểu Hội lần này. Có lẽ đây cũng là một loại trùng hợp do số mệnh sắp đặt…

Mấy người Thu Âm Hà, Hà Trì đồng loạt đứng dậy, nhíu chặt mày nhìn cảnh tượng bên dưới. Những người ngồi lâu trên chức vị cao như bọn họ đương nhiên có ánh mắt vô cùng sắc bén, thủ đoạn mà hai người La Chinh cùng Phượng Ca sử dụng đã đột phá giới hạn của nhất niệm ngộ đạo, tin tức ẩn giấu trong việc này đáng giá để họ suy xét kỹ càng.

“La Chinh từng vào Chân Ý Kiếm Các mượn tờ giấy vàng kia về đọc” Thu Âm Hà nói.

Lâm Chiến Đình cùng Hà Trì nghe được câu này đều dựng thẳng lông mày.

Có rất nhiều người trong Thiên Cung biết về lai lịch của tờ giấy vàng ấy, cả Hà Trì và Lâm Chiến Đình cũng đã từng mượn đọc rồi. Đương nhiên với địa vị của họ thì không cần phải trả quá nhiều Thần Tinh.

Chỉ có điều, người mượn đọc giấy vàng tuy không ít, nhưng lại chẳng ai nhìn ra được manh mối gì từ đó cả.

Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng đã vô cùng hoàn hảo, thừa một chữ hay thiếu một chữ đều không thể tạo thành hình dáng. Từng có cuộc tranh luận vô cùng kịch liệt diễn ra quanh hai Phạn văn sau cùng, không ít người cảm thấy chúng căn bản không có ý nghĩa gì cả.

“Ý của Âm Hà lão huynh là hai Phạn văn kia chính là phần tiếp nối của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, và La Chinh đã giải mã được nó?” Hà Trì hỏi.

Nếu đây là thật thì chuyện này đủ để khiến toàn bộ Thiên Cung chấn động.

“Có khả năng này” Thu Âm Hà gật đầu.

“Vậy còn… Phượng Ca thì sao?” Hà Trì lại hỏi.

Thu Âm Hà nhìn chăm chú Phượng Ca đứng trên tảng đá lớn: “Biết đâu Đông Hoàng có chỗ đột phá?”

Năm xưa Đông Hoàng không thể nào giải được, các dịch giả ưu tú trong Thiên Cung cũng không thể nào giải được, nhưng điều này không có nghĩa là hai Phạn văn vĩnh viễn không thể giải mã.

Hiển nhiên cấu trúc trong Phạn văn vô cùng phức tạp, những con đường lựa chọn có thể đạt tới hơn trăm triệu kiểu biến hóa, có lẽ nếu trích ra mấy trăm thậm chí hàng chục triệu năm trong tuổi thọ vô tận của mình thì sẽ có thể trúng được một hai cái trong vô số khả năng ấy.

“Ấn Ngự Kiếm chỉ có phản ứng đối với chân ý của đạo, mà trùng hợp nhất là suốt bao năm qua chưa bao giờ xuất hiện tình huống như này, vậy mà hôm nay lại đồng thời xuất hiện trên người Phượng Ca và La Chinh. Theo ta được biết, trước đây hai người này chưa bao giờ gặp nhau cả” Thu Âm Hà nói.

“Cứ theo dõi xem bọn họ sẽ định ra thắng bại như nào…” Ông lão phát cờ lên tiếng.

“Ầm!”

Lại có thêm một cú va chạm mạnh vừa xảy ra trong hang động, như thể hai vị cường giả mới dồn hết sức ra đòn. Âm thanh phát ra vang vọng mãi trong hang…

Sau lưng La Chinh lại có thêm hai người bị hất văng đi, mà Phượng Ca còn bị tổn thất nhiều hơn, mất cả một nhóm người. Hiện giờ trên tảng đá của nàng chỉ còn lại sáu.

Dù vậy, ý chí chiến đấu vẫn sôi sục mãnh liệt trong mắt Phượng Ca. Sau khi lùi lại một khoảng, nàng bỗng ngừng lại nhìn La Chinh bằng ánh mắt kỳ quái mà bình tĩnh, đồng thời bờ môi nàng khẽ động: “Ngươi… từng gặp phụ hoàng của ta?”

Bên tai La Chinh bỗng vọng tới giọng nói do Phượng Ca dùng chân nguyên truyền âm tới. Hắn cũng thấy hơi lạ, bèn lắc đầu trả lời: “Không”

“Lừa ai vậy. Nếu ngươi chưa gặp thì ai có thể truyền thụ Chân Ngộ Thiên cho ngươi?” Phượng Ca cười lạnh, nói.

“Chân Ngộ Thiên?”

La Chinh lập tức hiểu ra “Chân Ngộ Thiên” mà Phượng Ca đang nói chính là phần được dịch ra từ hai Phạn văn kia.

Xem ra mình đoán không sai, bản thân Đông Hoàng quả nhiên cũng giải ra được một phần.

“Ta không biết vì sao phụ hoàng lại muốn truyền nó cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn thắng thì phải dùng hết mọi thành ý…” Lúc này Phượng Ca như đã chìm trong trạng thái nào đó, trên gương mặt trắng nõn của nàng thoáng ửng hồng.

“Ù!”

Tảng đá lớn dưới chân nàng cũng bắt đầu rung động…

La Chinh cảm nhận được khí tức của đối phương thay đổi bèn nói ngay với nhóm Chử Mạc ở sau lưng: “Các huynh… Rời khỏi tảng đá đi”

“Cái gì?”

“Tại sao lại phải rời đi?”

“Bọn ta muốn sánh vai với La sư đệ cùng tiến cùng lùi!”

Mấy người Chử Mạc không thể nào hiểu được yêu cầu của La Chinh. Đã cùng nhau đi đến tận lúc này rồi, bảo họ làm sao bằng lòng vứt bỏ La Chinh?

“Hãy nghe ta, ta có lòng tin!” La Chinh thúc giục, giọng điệu toát lên vẻ dứt khoát không cho phép ai cãi lại.

Chử Mạc cau mày ngẫm nghĩ, cuối cùng cắn răng phẩy phẩy tay, dẫn theo mấy người còn sót lại rời khỏi tảng đá lớn.

Bọn họ vừa rời đi, tảng đá lập tức hơi chìm xuống. Toàn bộ sức mạnh nặng đến hai trăm thần quân đều do một mình La Chinh gánh vác lấy.

Cùng lúc đó, La Chinh bắt đầu đọc thầm “Chân Ngộ Thiên”. Luồng khí xoáy màu trắng trong đầu hắn dần mở rộng quy mô.

“Vụt!”

Tảng đá mà Phượng Ca đang đứng bỗng bắn vụt lên không trung, gần như chạm đến đỉnh hang động, khi ở một góc độ khó lường thì bắt đầu tăng tốc, hóa thành một ngôi sao chổi rơi thẳng từ phía chân trời xuống, đập về phía đầu La Chinh.

La Chinh cũng không lùi bước, điểu khiển cho tảng đá dưới chân mình tăng tốc nghênh đón Phượng Ca.

Cú va chạm cuối cùng này sẽ quyết định thắng bại giữa hai người.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận