Bách Luyện Thành Thần

Chương 2122: Mạnh hơn

La Chinh luyện hóa hết bảy mươi bảy miếng hoang cốt trong một đêmNhờ chân thân không lỗ hổng mà hắn không bị thất thoát dù chỉ một ít sức mạnh hoang thần, do đó hiệu suất của hắn phải cao gấp ba lần Tiểu Vân.

Sức mạnh hoang thần ngấm vào mọi nơi trong cơ thể La Chinh, sự tăng trưởng này tạo cảm giác cực kỳ trực quan cho La Chinh!

Rạng sáng ngày hôm sau, La Chinh rời khỏi nhà tranh. Hắn sử dụng suy nghĩ kích hoạt sức mạnh hoang thần trong cơ thể.

“Vù vù vù…”ư

Cơ thể hắn to lên trong nháy mắt!

Chỉ trong chốc lát, cơ thể cao hai mét sáu của La Chinh đã biến thành ba chục mét!

So với Tiểu Vân và thanh niên trong đồng hoang Vạn Cổ kia thì hắn còn kém xa, chẳng qua việc luyện hóa hoang cốt đã mang lại sự tăng trưởng đặc biệt trực quan cho La Chinh.

Hắn đứng tại chỗ quan sát hai tay của mình cùng căn nhà tranh chỉ cao đến đầu gối trước mặt hắn.

“Sức mạnh hoang thần này… quá mạnh!”

Mắt hắn thoáng hiện vẻ hưng phấn, phương pháp luyện thể mới tinh này vô cùng phù hợp với cơ thể của hắn. Nếu hắn thu nạp đủ sức mạnh hoang thần để biến thành người khổng lồ cao mấy nghìn mét thì sẽ mạnh đến bực nào?

La Chinh thầm chờ mong ngày ấy đến.

Chỉ mới qua vài ngày mà đã tu luyện đến trình độ này, cái tên này đúng là…

Tiểu Vân đứng ở cửa nhà tranh quan sát La Chinh bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Nàng còn có tính toán khác nhưng không thể để lộ trong giai đoạn này.

Tuy rằng La Chinh hào hiệp nhưng không thể nào mạo hiểm vì nàng và Phù Sơ, trừ khi nàng có thể giúp hắn. Nếu như hắn đáng để gửi gắm thì có lẽ nàng sẽ tiết lộ bí mật kia cho hắn.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác đăng tải, sao chép tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Mấy ngày qua, Phù Sơ đều đang mày mò quyển trục mà La Chinh đưa cho mình, hơn nữa mỗi khi gặp phải vấn đề khó hiểu, cậu ta đều hỏi La Chinh.

Có điều, do La Chinh thường đến đồng hoang Vạn Cổ tìm kiếm hoang cốt nên ít khi ở lại bộ lạc.

Phương pháp tìm kiếm hoang cốt của La Chinh có hiệu suất quá cao, chỉ cần sử dụng thần niệm là có thể thấy hết mọi thứ trong phạm vi mười dặm quanh người, hoang cốt ẩn sâu trong đó cũng không thoát được mắt hắn.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau hắn đã dùng hết sự may mắn của mình.

Dù hiệu suất của hắn có cao đến đâu thì cũng chỉ lấy được từng ấy vì số hoang cốt trên đồng hoang Vạn Cổ là có hạn, nhất là tại nơi cằn cỗi này.

Trong ba ngày liên tiếp, La Chinh chỉ thu hoạch được bảy, tám miếng hoang cốt.

Đối với người bình thường thì đó đã là thu hoạch lớn, nhưng đối với La Chinh thì còn quá ít.

Do vậy, hắn dự định ra tay với miếng hoang cốt màu máu kia.

Tiểu Vân chỉ bảo La Chinh là hãy đợi.

Miếng hoang cốt màu máu của hắn không phải vật thường, nếu những thế lực lớn kia biết được thì nhất định sẽ cướp mất.

Nàng đề nghị La Chinh chờ người thu mua hoang cốt đến bộ lạc rồi đi cùng bọn họ đến thành trì gần nhất, sau đó hẵng bán đấu giá hoang cốt màu máu.

Hai ngày sau, La Chinh trông thấy ba người mặc áo đen bay từ xa đến, hơn nữa cả ba đều là hoang thần.

Trong nháy mắt, họ đã hạ xuống khoảng sân rộng giữa bộ lạc rồi bước về phía nhà tranh của Tiểu Vân.

“Bộ lạc Tấn Thiết, tháng này thu thập được bao nhiêu hoang cốt?” Một người trong đó hỏi thật to, giọng nói truyền khắp mọi ngõ ngách của bộ lạc.

Bộ lạc Tấn Thiết đã sinh sống bằng cách tìm kiếm hoang cốt từ nhiều thế hệ trước, mà cũng chỉ có hoang cốt mới đổi được một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết thôi.

Nghe giọng nói ấy, các thanh niên trai tráng trong bộ lạc đều rời khỏi nhà tranh của mình và tụ tập lại.

Hoang cốt mà bọn họ tìm ra đều nằm trong tay Tiểu Vân, nhưng bọn họ cũng sẽ giám sát để tránh việc Tiểu Vân tham ô hoang cốt của bộ lạc.

Tiểu Vân cũng bước ra khỏi nhà tranh của mình và nói với người đi đầu: “Kỷ ca, tháng này tìm được hai mươi ba miếng hoang cốt”

“Chỉ có hai mươi ba miếng thôi à?” Kỷ ca lộ vẻ khinh bỉ.

Tháng nào bọn họ cũng phải đến nơi chim không thèm ị này để thu mua hoang cốt. Những bộ lạc nghèo đúng là làm người ta tức lộn ruột, mỗi tháng chỉ tích lũy được hơn mười miếng, thậm chí có khi chỉ là vài miếng, hoàn toàn không đáng để bọn họ phải lặn lội đến lấy.

“Số lượng hoang cốt trong khu vực này ngày càng ít, bộ lạc chúng ta lại không thể đi sâu vào trong đồng hoang Vạn Cổ nên con số này đã là kết quả của sự nỗ lực hết mình rồi” Tiểu Vân trả lời.

Một người khác trong ba người vừa đến cười khẽ: “Bỏ đi, Kỷ ca, huynh còn hy vọng bọn họ may mắn đào được mấy trăm nghìn miếng hoang cốt tại cái nơi rách nát này hả? Mau thu mua hoang cốt đi, chúng ta còn phải về trước trời tối đó!”

“Hừ!” Kỷ ca hừ lạnh: “Nếu tháng sau cũng chỉ có hơn hai mươi miếng hoang cốt thì đừng để bọn ta phải tự mình đến đây!”

Tiểu Vân mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó giao hoang cốt trong tay cho Kỷ ca.

Kỷ ca vứt một cái túi lớn ra rồi lạnh lùng nói: “Đây là thù lao”

Sau đó, ba người vừa định rời đi thì bỗng nghe Tiểu Vân gọi lại: “Kỷ ca, chờ đã”

Người dẫn đầu nghe thế bèn nhướng mày: “Chuyện gì?”

“Bạn ta có một thứ muốn nhờ phòng bán đấu giá của thương đội các huynh đấu giá, các huynh có thể để bạn ta cùng đi đến đó giới thiệu không?” Tiểu Vân hỏi.

“Bán đấu giá?” Kỷ ca hơi sững sờ. Thứ đủ tư cách bán đấu giá thường là báu vật cực kỳ hiếm thấy, nơi hang cùng ngõ hẻm này có thứ gì đáng giá đâu chứ?

Kỷ ca sầm mặt: “Thứ rách nát gì mà còn phải để thương đội bọn ta bán đấu giá?”

Tiểu Vân khẽ mím môi rồi đáp ngay: “Tạm thời không thể nói, chỉ là phiền Kỷ ca dẫn bạn ta theo cùng”

Dứt lời, Tiểu Vân chỉ vào La Chinh đang đứng trước nhà tranh.

Miếng hoang cốt mang huyết thống Linh Sát Lang Thần đó thật sự quá quý báu. Nếu người khác biết La Chinh có một miếng hoang cốt huyết thống thì chắc chắn không thể nào để nó rơi vào phòng đấu giá. Chỉ e bọn họ sẽ giết người diệt khẩu tại chỗ, thậm chí là tàn sát cả bộ lạc này…

Kỷ ca liếc nhìn La Chinh. Hiện giờ La Chinh đã thu nạp không ít hoang cốt nên cơ thể mơ hồ tỏa ra sức mạnh hoang thần.

Có điều thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, số lượng hoang cốt hấp thu cũng không đủ nhiều nên không thể lọt vào mắt thần của Kỷ ca, thế là hắn ta bực mình: “Không rảnh!”

Dứt lời, Kỷ ca định bay đi.

Thế nhưng Tiểu Vân lại nhanh chân bước về phía trước, đồng thời nhét ba miếng hoang cốt vào tay Kỷ ca rồi cười dịu dàng: “Chút tấm lòng, vẫn cần làm phiền Kỷ ca chuyến này!”

La Chinh là người đào ra ba miếng hoang cốt này nên tất nhiên những người trong bộ lạc sẽ không nói gì.

Kỷ ca nhìn hoang cốt trên tay với vẻ mặt kỳ quái, không hiểu tên đó có thứ gì đáng để Tiểu Vân dùng ba miếng hoang cốt hối lộ mình.

Chẳng qua, ba miếng hoang cốt đã là mức tiền công không tệ. Hơn nữa việc Kỷ ca cần làm là giới thiệu La Chinh cho phòng đấu giá của thương đội nhà mình, chỉ là một việc nhỏ thôi.

Do vậy, Kỷ ca mỉm cười với La Chinh: “Tên đó, đi theo ta!”

Vì trước đó Tiểu Vân đã dặn dò rồi nên lúc này La Chinh chỉ bình tĩnh gật đầu. Đợi đến khi ba người đó bay lên, cơ thể của La Chinh cũng nhẹ nhàng lơ lửng rồi bay theo sát bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận