Bách Luyện Thành Thần

Chương 2911: Khám phá thân phận

Mặc dù Lăng Sương biết nguyện vọng của mình không thực tế, nhưng nàng vẫn cứ khổ sở chờ đợi ở đâyMấy người tộc Hữu Hùng không ngừng trải Triền Hồn Ti khắp xung quanh, chỉ lát sau đã trải kín khắp sườn núi nhỏ.

Một tên tộc Hữu Hùng trong đó quan sát Lăng Sương một chút rồi nói: “Không cho phép ai đến gần, hãy rời đi ngay! Nếu dính phải Triền Hồn Ti cũng đừng cầu xin bọn ta giải trừ giúp ngươi!”

Lăng Sương nghe vậy chỉ đáp lại bằng giọng u ám: “Chỉ là mở cửa Di Thiên thần miếu thôi mà, ai thèm vào đâu chứ? Ngay đến tộc Nhĩ Thử cũng không đề phòng đến mức này”

Lúc tộc Nhĩ Thử mở cửa Di Thiên thần miếu, chúng chỉ rải một lớp nước trước cửa thần miếu và bày pháp trận thôi chứ không hùng hổ giương cờ đánh trống như tộc Hữu Hùng.

“Hừ! Đừng nói nhảm nữa, còn không chịu rời đi thì đừng trách chúng ta vô tình!” Tên tộc Hữu Hùng lạnh giọng nói.

Nếu bị Triền Hồn Ti quấn lên, muốn rời khỏi Bỉ Ngạn chẳng phải chuyện dễ dàng.

Mặc dù trong lòng Lăng Sương rất căm phẫn, nhưng cuối cùng nàng chỉ có một mình, thế đơn sức bạc, chỉ đành luyến tiếc đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi sườn núi của ngọn núi nhỏ này.

Trong Bỉ Ngạn chẳng ai thấy rõ ai, đôi bên đều không thể xác định thân phận, Lăng Sương đã nhượng bộ thì vốn dĩ nên được rút đi bình an vô sự. Thế nhưng một kẻ trong tộc Hữu Hùng lặng lẽ quan sát nàng, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.

Cái hôm mà Nhĩ Thử mở Di Thiên thần miếu, kẻ này cũng có mặt ngay tại đó, biết được Lăng Sương từng đánh nhau với Cơ Diễn và sau đó vẫn luôn đi cùng với La Chinh. Mặc dù gã không thể thấy được dung mạo Lăng Sương, song cả ngoại hình, khí tức linh hồn cùng giọng nói của nàng đều giống với người trong ký ức gã!

Sau trận chiến trước cửa Di Thiên thần miếu, tộc Hữu Hùng xem như đã hoàn toàn kết thù kết oán với Thái Nhất Thiên Cung. Trong Bỉ Ngạn, hai đại tộc này từng trong tối ngoài sáng tranh đấu nhiều lần với nhau. Không những vậy, sau khi tộc Hữu Hùng biết được thân thể La Chinh quá hùng mạnh, họ đã bắt đầu lập kế hoạch nhằm tiêu diệt La Chinh.

Mặc dù thân thể La Chinh khi đối mặt với dương hồn đều chiếm ưu thế tuyệt đối, thậm chí còn đạt đến trạng thái hoàn toàn vô địch, nhưng cũng không phải là không có cách đối phó.

Tuy nhiên, sau khi thân thể La Chinh vào Ám vực thì vẫn chưa thấy quay về, tộc Hữu Hùng cũng lẳng lặng chờ đợi cơ hội.

Nếu hắn chết trong Ám vực thì không còn gì tốt hơn, còn nếu hắn thật sự có thể ra khỏi Di Thiên thần miếu, tộc Hữu Hùng đã chuẩn bị chu toàn mọi mặt, chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ mà diệt trừ hắn.

Cô gái trước mắt vẫn luôn đi theo cạnh thân thể kia…

Gã tộc Hữu Hùng thấy Lăng Sương quay lưng định rời khỏi thì đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã”

Lăng Sương ngoảnh đầu lại, lấy làm lạ hỏi: “Có chuyện gì?”

Từ khi La Chinh bị rơi vào Ám vực, Lăng Sương vẫn luôn trong trạng thái chết lặng, lòng đề phòng cảnh giác cũng giảm bớt rất nhiều, huống chi muốn xác định thân phận trong Bỉ Ngạn vốn là chuyện rất khó.

“Xoẹt…”

Lăng Sương vừa nói dứt câu, một nắm Triền Hồn Ti màu xanh thẳm bỗng được tung lên người nàng, bao phủ khắp thân nàng.

Lăng Sương nhìn Triền Hồn Ti dính chặt trên người mình, vẻ mặt lập tức trở nên giận dữ: “Các ngươi làm vậy là sao?”

Trong Bỉ Ngạn, nếu quẳng mấy thứ như Đoạn Hồn Sa, Tị Hồn Thủy, Triền Hồn Ti lên người đối phương có nghĩa là muốn tuyên chiến với kẻ đó. Lăng Sương không biết mình đắc tội người tộc Hữu Hùng từ bao giờ nên đương nhiên sẽ phải giận dữ chất vấn.

Ngay cả mấy tên khác trong tộc Hữu Hùng cũng không rõ lắm. Lúc này đang là thời điểm then chốt để mở Di Thiên thần miếu, tại sao lại muốn rước về rắc rối này?

Gã tộc Hữu Hùng kia liền hét lớn: “Cô gái này là người Thiên Cung! Chính là người vẫn luôn ở cạnh thân thể kia! Giữ nàng lại!”

Tộc Hữu Hùng vốn đã ấp ủ kế hoạch đối phó với thân thể kia rồi, nên khi vừa nghe thấy gã kêu lên, những kẻ khác trong tộc cũng hiểu ngay lập tức.

Mặc dù rất khó xác định thân phận ai đó trong Bỉ Ngạn, nhưng với thái độ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thả Lăng Sương đi.

Lăng Sương bị dương hồn tầm thường kia dùng một câu vạch trần rõ thân phận cũng phải giật mình. Trong lúc kinh hoảng, nàng vội vàng lùi nhanh về sau, vừa đi vừa nói: “Ta… không phải người Thiên Cung…”

Câu trả lời do dự của nàng cộng thêm với ý đồ chạy trốn lộ rõ càng khiến mấy kẻ tộc Hữu Hùng hoài nghi hơn, bọn họ lập tức bao vây lại và xông về phía Lăng Sương.

“Nếu ngươi không phải người Thiên Cung thì cứ nói rõ là được, việc gì phải chạy trốn?” Gã tộc Hữu Hùng chất vấn.

“Vụt vụt vụt…”

Ánh sáng lóe lên trong tay mấy kẻ tộc Hữu Hùng, bọn họ cùng hợp sức hóa ra một tấm lưới linh hồn phù xuống đầu Lăng Sương.

Nếu Lăng Sương bị mấy kẻ này bắt được thì tình hình sẽ càng thêm phiền phức.

Nàng không ngừng lùi lại, khi thấy mình không thể tránh khỏi tấm lưới linh hồn kia thì cắn chặt hàm răng, dây chuyền Vu Hồn ẩn trước ngực lập tức nổi lên.

“Vù!”

Thanh tiểu kiếm linh hồn vô cùng sắc bén đâm thẳng đến tấm lưới linh hồn, “Xoẹt” một tiếng rạch tấm lưới ấy ra. Cùng lúc đó, dương hồn Lăng Sương nhẹ nhàng lách đi, chui ra ngoài qua lỗ thủng vừa tạo.

“Chính là thanh tiểu kiếm linh hồn ấy!”

“Nàng ta từng dùng bảo vật này để đối phó với Cơ Diễn công tử!”

“Nàng ta đã dính Triền Hồn Ti rồi, đừng để nàng ta chạy thoát!”

Bây giờ đã có không ít người nhận ra Lăng Sương, bọn họ một mực bám sát theo sau nàng, dứt khoát không cho nàng cơ hội chạy thoát.

Trong lòng Lăng Sương vô cùng buồn bực. Nàng chỉ ở đây đợi La Chinh thôi, thế mà tự dưng lại chọc phải tộc Hữu Hùng, còn bị chọc thủng thân phận nữa chứ! Đúng là xui quá mà!

Có điều, dây chuyển Vu Hồn của nàng đúng là rất mạnh. Nàng vừa bỏ chạy vừa điều khiển cho tiểu kiếm linh hồn phản kích lại.

Trong tiểu kiếm linh hồn ẩn chứa khí tức vô cùng sắc bén, mấy dương hồn tộc Hữu Hùng đều biết sự lợi hại của nó nên trong phút chốc cũng không thể đuổi theo nàng quá gần.

Lăng Sương chạy băng băng trên sườn núi, hướng thẳng về hướng Tây. Số người tộc Hữu Hùng đuổi theo sau nàng càng lúc càng nhiều, không chỉ có tộc Hữu Hùng mà ngay cả tộc Kim Ô, Thần Nông Thị cùng Mẫn Nguyệt cũng đuổi theo.

Những dương hồn ấy đều đã bước vào Thập Tam Trọng Thiên, xét về tu vi linh hồn thì không kém Lăng Sương quá nhiều. Họ cứ thế bám sát theo một mạch, không có ý gì là sẽ buông tha.

Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì Lăng Sương cũng sẽ rơi vào tay bọn họ…

“Không cần biết ngươi là ai, khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian thêm nữa!”

“Kẻ bọn ta muốn tìm là thân thể kia, chỉ cần bắt được hắn thì bọn ta sẽ không làm khó dễ gì ngươi đâu!”

“Đã biết rõ là trốn không thoát rồi, tội gì phải chạy trốn như thế?”

Lăng Sương nghe thấy mấy lời vọng đến từ sau lưng mình bèn hừ lạnh, nói: “Muốn bắt ta à, còn phải xem các ngươi có bản lĩnh ấy không!”

“Vèo vèo vèo!”

Ba thanh tiểu kiếm linh hồn đồng thời phóng ra từ trong dây chuyền Vu Hồn, vẽ ra những đường quỹ tích tán loạn giữa không trung và dùng tốc độ khó tin lướt về phía đám dương hồn.

Hai kẻ tộc Hữu Hùng còn đang tập trung khuyên bảo nên khi đối mặt với tiểu kiếm linh hồn đột nhiên xông tới, họ không kịp tránh đi, cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm đã bị tiểu kiếm linh hồn đâm xuyên qua, dương hồn bị thương nặng.

“Con ả này mạnh quá!”

“Mọi người cẩn thận một chút!”

“…”

Mấy kẻ tộc Hữu Hùng thấy vậy cũng giật nảy mình.

Dương hồn của Lăng Sương vốn đã vượt trội hơn những kẻ cùng cấp rất nhiều, lại còn có dây chuyền Vu Hồn nữa nên đã đủ để phân cao thấp với dương hồn hàng đầu trong Thập Tam Trọng Thiên.

Đám dương hồn đuổi theo tuy khá e ngại nhưng vẫn ỷ phe mình người đông thế mạnh nên chẳng hề lùi bước, vẫn một mực bám sát theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận