Bách Luyện Thành Thần

Chương 3044: Ta cũng có

“Oành!”Tà Thần đạp một phát vào ngực La Chinh.

La Chinh bị đạp mạnh, rơi thẳng từ trên không trung xuống như một ngôi sao băng.

“Rầm…”

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to có đường kính lên tới hàng nghìn mét.

“La Chinh cũng thua rồi…”

Sơn lặng lẽ nhìn La Chinh, đột nhiên nhắm mắt lại. Kết quả như thế này ai cũng đoán được từ trước.

La Chinh bị Sơn trục xuất, sau đó lại trở về khiến gã cảm thấy khó có thể tin nổi. Nhưng sức chiến đấu của La Chinh vẫn không đủ để đối kháng với Tà Thần.

Những pho tượng giáng lâm từ bàn cờ đá xanh kia quả rất lợi hại, nhưng nếu người đối phó với chúng đổi thành Sơn thì cũng chỉ là khó giải quyết mà thôi, chứ không phải không thể nào xử lý chúng được.

Với trạng thái hiện tại của Tà Thần thì phần lớn cường giả Hồn Nguyên cảnh không phải đối thủ của hắn ta.

Tháy cảnh này, La Yên nào chịu đựng được nữa? Nàng vừa cất bước định lao về phía La Chinh thì đột nhiên một cánh tay duỗi ra, kéo nàng lại.

La Yên quay lại nhìn, thấy cánh tay kia là của Lăng Sương.

“Ngươi không phải đối thủ của Tà Thần đâu” Lăng Sương nói.

La Yên tức giận hỏi ngược lại: “Vậy chẳng lẽ ngươi là đối thủ của hắn?”

“Ta cũng không phải đối thủ của Tà Thần, nhưng ta có thể khiến hắn chết”

Lăng Sương buông cánh tay đang kéo La Yên ra và đi thẳng về phía La Chinh.

Mấy người Sầu Tuẫn, Phượng Ca đều hết sức ngạc nhiên. Tà Thần là kẻ không ai xử lý được, nhưng Lăng Sương lại có thể khiến hắn ta chết? Nàng dựa vào đâu mà nói vậy?

Song Lăng Sương lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc, có vẻ như nàng không hề nói dối.

“Cuộc chiến nhàm chán…”

Tà Thần duỗi một cánh tay đen tuyền ra, sức mạnh huyết mạch của tộc Bạch U lại xuất hiện trong cơ thể hắn ta một lần nữa, vòng xoáy trong lòng bàn tay lại mở ra.

Mặc dù Tà Thần luôn miệng nói không có hứng thú với La Chinh, nhưng hắn ta biết trên người La Chinh vẫn còn một số bí mật đáng kinh ngạc. Huống chi, hai người vốn cùng một nguồn gốc, hắn ta hấp thu La Chinh thì chỉ có lợi chứ không có hại.

Lúc Tà Thần đang hạ xuống cái hố to, Lăng Sương bỗng chạy như bay từ xa tới, lạnh giọng quát lớn: “Ngươi cách xa La Chinh một chút”

Tà Thần vốn chẳng để Lăng Sương vào mắt. Trong mắt hắn ta, đám thiên chi kiêu nữ, kiêu tử này chẳng đáng một xu. Hắn ta chỉ cần một ngón tay là có thể giết sạch họ, sao hắn ta có thể nghe lời Lăng Sương?

Nhưng lúc này, trong lòng Tà Thần chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

“Bịch bịch!”

“Bịch bịch!”

“Bịch bịch!”

Mỗi một bước chân của Lăng Sương lại khiến trái tim của Tà Thần nhảy lên một cái, tiếng tim đập như vang lên ngay bên tai.

Sau khi mở Thế Giới Chi Thừa ra, thân thể của Tà Thần vốn không còn là thân thể của con người nữa, sao có thể có nhịp tim được?

Nhưng âm thanh tim đập vẫn như vang vọng bên tai hắn ta, đây không phải ảo giác.

“Bịch bịch!”

“Bịch bịch!”

“Cách xa La Chinh ra. Nếu không ngươi sẽ chết!” Trên mặt Lăng Sương lộ rõ vẻ kiên quyết.

Tất cả mọi người ở đây không hề nghe thấy tiếng tim đập, họ chỉ nghe thấy Lăng Sương và Tà Thần đối thoại mà thôi.

Trái Tim Đồng Phạm…

Trong Di Thiên thần miếu, La Chinh đã lấy được hai Trái Tim Đồng Phạm, một cái trong đó đã bị Thu Âm Hà cưỡng chế lấy đi sau khi ông biết được, cái còn lại thì La Chinh đưa cho Lăng Sương để nàng giao cho núi Thái Ất. Nhưng hắn không hề biết nàng không hề giao Trái Tim Đồng Phạm ra, mà chọn giữ lại cho bản thân mình.

Đám Nhĩ Thử đã nói cho Lăng Sương biết tác dụng của Trái Tim Đồng Phạm nên nàng hiểu rõ. Chỉ cần nàng chọn một sinh linh trở thành “đồng phạm”, sau đó nàng chết thì đồng phạm cũng sẽ chết theo.

Trước kia, một sinh linh Hồn Nguyên cảnh sơ kỳ của tộc Thiên Lang đã từng dùng Trái Tim Đồng Phạm để giết chết một Chí cường giả là “Tuần Vương”. Bây giờ Lăng Sương mang nó ra để đối phó với Tà Thần đương nhiên là dư sức.

“Tiếng tim đập này là cái gì?”

Cuối cùng Tà Thần cũng nhìn thẳng vào cô gái mặc váy trắng đứng ở mép hố. Cả tiếng tim đập quỷ dị lẫn giọng nói khẳng định của nàng đều tỏ rõ nàng không hề nói đùa.

Trên mặt Lăng Sương lộ ra nụ cười duyên dáng: “Ngươi cũng có lúc biết sợ à? Sợ thì hãy rời khỏi nơi này đi, như vậy ngươi mới có cơ hội sống sót, mà ta cũng có. Nếu không, chỉ có con đường chết!”

Câu nói này của Lăng Sương khiến Tà Thần rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!

Trực giác nói với hắn ta rằng Lăng Sương không nói đùa, nhưng nghe vào tai thì vẫn quá nực cười. Hắn ta đường đường là Tà Thần lại bị một cô gái của Thiên Cung dọa chạy? Đây là chuyện mà Tà Thần không thể nào chịu được.

Ở phía xa, những người còn lại, bao gồm cả Sơn đều tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.

Chuyện này là thế nào? Tà Thần không ai đánh nổi lại lộ ra vẻ thoái lui trước mặt Lăng Sương?

“Không hay rồi…” Thu Âm Hà thấy cảnh này thì nhướng mày: “Lần trước La Chinh có đem về hai Trái Tim Đồng Phạm, một cái là do Lăng Sương thay mặt hắn giao cho núi Thái Ất. Không biết con bé có giao nộp lên không?”

“Trái Tim Đồng Phạm có hai cái ư? Con bé ngốc này!”

Lâm Chiến Đình nghe vậy cũng trợn tròn mắt. Lúc này ông ấy đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Chắc con nhóc Lăng Sương này đã giấu Trái Tim Đồng Phạm còn lại và không báo lên trên, giữ lại cho mình.

Uy lực của thứ này đúng là rất mạnh, nhưng phải hy sinh tính mạng của bản thân. Lão Anh sao có thể chấp nhận chuyện này?

Nhưng bọn họ chỉ có thể ở ngoài lo lắng suông mà thôi…

“Bịch bịch!”

“Bịch bịch!”

“Bịch bịch…”

Tiếng tim đập quanh quẩn bên tai Lăng Sương và Tà Thần càng lúc càng lớn hơn.

“Ta chỉ cho ngươi mười hơi thở để rời đi” Trên mặt Lăng Sương như có một tầng sương lạnh. Nàng xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng đã quyết định, sau đó nàng bắt đầu đếm ngược.

“Mười”

“Chín”

“Tám”

“Bảy…”

Một tia sáng đen vây quanh thân thể Tà Thần, khóe mắt của hắn ta co giật liên hồi.

Cục diện đã ổn đến tám, chín phần lại bị một con nhóc phá hoại, không cần nói cũng biết tâm trạng của hắn ta lúc này tệ thế nào…

“Bốn”

“Ba”

“Hai”

Bờ môi của Lăng Sương khẽ mở, đếm từng số một. Lúc nàng đếm tới “một” thì bỗng nhiên một giọng nói vọng lên từ dưới hố: “Đừng đếm nữa, Lăng Sương”

Hai mắt Lăng Sương sáng rực, nhìn La Chinh chậm rãi đứng dậy từ dưới hố.

Trong ánh mắt ảm đạm của Lăng Sương dần dần hiện lên sắc màu của sự sống, nàng hỏi: “La Chinh, ngươi không sao chứ?”

“Ngươi không giao Trái Tim Đồng Phạm cho núi Thái Ất, có đúng không?” La Chinh trầm mặt hỏi.

Đôi lông mi dài của Lăng Sương rũ xuống, nàng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Nàng đã lừa La Chinh chuyện này nên hơi bất an.

“Đây không phải tín vật Bỉ Ngạn mà ngươi nên dung hợp” La Chinh nghiêm khắc nói: “Rút Trái Tim Đồng Phạm ra, về đi!”

“Nhưng mà ngươi…” Tính tình của Lăng Sương rất quật cường, không hề có ý nhượng bộ.

Tà Thần cũng chỉ có một cái mạng mà thôi, nếu như hắn ta không muốn chết thì nhất định sẽ bị nàng bức lui. Đây là kết quả tốt nhất.

“Vào thời điểm quan trọng lại để một cô gái hy sinh ư?” Tà Thần vội chớp thời cơ khích tướng.

La Chinh lạnh lùng nhìn Tà Thần chằm chằm và nói: “Xem ra ngươi rất e sợ Trái Tim Đồng Phạm, đáng tiếc ngươi sai rồi. Để đánh bại ngươi, ta không cần hy sinh ai cả”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, một vầng hào quang xanh biếc đột nhiên bắn từ đỉnh đầu hắn ra. Trong nháy mắt, Văn Minh Chi Khí hiện trên đỉnh đầu hắn và liên tục quay tròn.

Giọng nói của La Chinh vang lên: “Ngươi có Thế Giới Chi Thừa, ta cũng có!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận