Bách Luyện Thành Thần

Chương 2057: Độ cao

Trên tấm bia đá xanh này có viết, muốn có được truyền thừa trong vùng đất Đạo Tranh thì phải đề tên lên trên đỉnh của tấm bia đá, chỉ người siêu nhiên mới có thể lấy được nóNgười siêu nhiên là người thế nào?

Đương nhiên là người lên được càng cao càng tốt.

Mặc dù tuổi tác của Đông Phương Tịch không lớn, nhưng cậu ta cũng là người có thiên phú nổi bật trong Đông Phương gia.

Sau khi đột phá bốn mươi trượng, cậu ta cũng không mạo muội ra tay đề tên lên bia ngay mà vẫn không ngừng vọt lên phía trên.

“Chân ý nhất niệm thiện ác, rất mạnh mẽ” Bên trong hai mắt của Đông Phương Tịch lấp lóe ánh sao: “Nhưng truyền thừa của Đông Phương gia ta cũng không kém”

Ngoài việc sử dụng chân ý của đạo mà mình tu luyện, Đông Phương Tịch còn kích hoạt bí pháp nào đó, trong thân thể bộc phát ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn.

Chính luồng sức mạnh này đã giúp tốc độ của cậu ta chẳng những không bị giảm xuống mà còn tăng lên.

Năm mươi trượng…

Sáu mươi trượng…

Bảy mươi trượng…

Lúc cậu ta lao lên đến độ cao bảy mươi trượng, ngẩng đầu lên là đã có thể thấy đỉnh của tấm bia đá màu xanh.

Toàn bộ tấm bia đá màu xanh cao khoảng một trăm trượng.

Nếu có thể đề tên ở trên trăm trượng, nhất định có thể giành được truyền thừa.

Có điều khi đạt tới độ cao bảy mươi trượng, cậu ta cảm thấy không gian xung quanh trở nên sền sệt, giống như đang chui qua đám váng dầu dính dấp vậy. Hơn nữa, dường như còn có vô số cánh tay đang bám lên người và lôi cậu ta xuống dưới.

“Đã tới cực hạn”

Độ cao bảy mươi hai trượng.

Trong tay Đông Phương Tịch đột nhiên xuất hiện một con dao khắc nhỏ như con rắn.

Ngay lúc con dao khắc được sử dụng, mấy tiếng “keng keng keng keng” tức thì vang lên giòn giã.

Vượt qua dự kiến của Đông Phương Tịch, chất liệu của tấm bia đá màu xanh này rất mềm, không hề khó chạm khắc.

Trên bia đá màu xanh có thêm một chữ.

“Tịch”.

“Vèo!”

Sau khi khắc chữ này xong, Đông Phương Tịch mới rơi xuống phía dưới, cuối cùng đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.

Đông Phương Tịch ngẩng đầu nhìn lên chữ “Tịch”, trên mặt lộ ra nét cười, quay đầu nói: “Quỷ ca, khắc chữ cũng không khó đâu!”

Đông Phương Quỷ gật đầu.

Đám chân thần vốn còn đang lo việc khắc chữ trên tấm bia đá sẽ rất khó khăn, lời này đã xua tan nỗi lo lắng trong lòng họ.

Đám chân thần này cũng kích động xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Lúc trước đi một vòng trong vùng đất Đạo Tranh, có thể nói là họ chẳng thu hoạch được gì.

Không những vậy mà còn gặp phải đủ loại trắc trở, suýt nữa thì mất mạng.

Những kẻ có thể sống sót đi tới nơi này, hoặc là có thực lực siêu quần, hoặc là cực kỳ may mắn.

Hiện giờ có được cơ hội, ai cũng muốn nắm chắc lấy nó.

Chỉ còn một bước nữa là có thể giành được truyền thừa Đạo Tranh, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong rất nhiều năm qua.

“Để ta”

Kiếm Ngao đã sớm không nhẫn nại được nữa.

Mặc dù Kiếm Vô Ngân đã từng dặn dò, nhân vật chính của chuyến hành trình trong vùng đất Đạo Tranh chính là huynh muội La gia.

Nhưng trên đời này có ai không mong mình trở thành chúa tể chứ?

Kiếm Ngao chung quy vẫn là đệ tử của Kiếm tộc. Hắn ta tin rằng Kiếm tộc sẽ hi vọng hắn ta nhận được truyền thừa trong vùng đất Đạo Tranh hơn.

Cho dù Kiếm Ngao cũng hiểu hi vọng của hắn ta không lớn, nhưng chưa thử một lần thì sao mà biết được?

Đôi mắt Kiếm Ngao lóe lên ánh sáng chói lọi, hắn ta giậm chân một cái, tay cầm trường kiếm lao vút lên trời.

“Vèo!”

Hắn ta lao thẳng lên trên như một mũi tên xé toạc không khí, thân hình sắc bén đến cực điểm.

“Tốt”

“Kiếm Ngao đại ca cố lên”

Đám đệ tử của Kiếm tộc ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Ngao. Dù sao thì trong nhóm người này, Kiếm Ngao mới là đệ tử nòng cốt.

Kiếm Ngao lao lên không trung còn nhanh hơn trên cả gấp đôi so với Đông Phương Tịch.

Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã vọt tới độ cao bốn mươi trượng…

Đám người Đông Phương Quỷ, Đông Phương Tịch, Mục Huyền, Phương Kính thấy cảnh này thì sắc mặt đều hơi sầm xuống.

Lúc này, trong lòng ai cũng đang tính toán cho mình.

Đương nhiên bọn họ không mong nhìn thấy Kiếm Ngao có thể xông lên quá cao.

“Vèo!”

Thế nhưng, Kiếm Ngao đang tiến lên với khí thế mạnh như chẻ tre, sau khi đột phá độ cao bốn mươi trượng thì tiếp tục lao thẳng lên trên, tốc độ không nhanh cũng không chậm, tiến dần lên với xu thế vô cùng ổn định.

Năm mươi trượng, sáu mươi trượng, bảy mươi trượng…

Giống như Đông Phương Tịch, sau khi lao lên đến độ cao bảy mươi trượng thì tốc độ của Kiếm Ngao cũng chậm lại.

“Áp lực lớn thật”

Kiếm Ngao cắn răng, nét mặt trở nên méo mó.

Hắn ta siết lấy trường kiếm trong tay, cắn chặt môi…

“Kiếm Niệm Vô Tưởng”

Giờ khắc này, một luồng hơi thở vô cùng sắc bén phóng ra từ thân thể hắn ta.

Đó là chân ý kiếm vân vĩnh hằng của Kiếm tộc.

Trong việc thấu hiểu chân ý của đạo, Kiếm Ngao là một người cực kỳ xuất chúng, thậm chí một số vị đại viên mãn trong Kiếm tộc cũng không bằng Kiếm Ngao.

Sau khi hắn ta thúc giục chân ý kiếm vân vĩnh hằng, toàn thân hắn ta giống như đã mất hết sức sống.

Người ta bỗng có một ảo giác kỳ quái, dường như thời khắc này hắn ta không phải là một con người bằng xương bằng thịt, mà là một thanh kiếm.

“Ồ!”

La Chinh nhìn lướt qua Kiếm Ngao ở phía trên, trên gương mặt lộ ra vẻ hứng thú.

Để có thể thôi thúc thần đạo Đoạn Tình, La Chinh đã tu luyện tới trạng thái Kiếm Xuất Vô Ngã…

Nhưng đó chỉ vẻn vẹn là “Vô Ngã” mà thôi, chứ chưa phải trạng thái trở về hư vô hoàn toàn triệt để.

Chân ý mà Kiếm Ngao thúc giục ra dường như đã cao hơn một tầng, bản thân hắn ta đã hoàn toàn biến thành một thanh vũ khí lạnh không có hơi thở sinh mệnh.

“Khó trách Kiếm Ngao tức giận bất bình khi nhắc tới thần đạo Đoạn Tình. Nếu thần đạo Đoạn Tình được sử dụng phối hợp với chân ý của đạo mà hắn ta đã tu luyện thì nó sẽ lập tức được phát huy tới một cảnh giới đáng sợ…”

“Vèo”

Sau khi thúc giục chân ý kiếm vân vĩnh hằng, Kiếm Ngao tiến lên cao hơn nữa.

Bảy mươi hai trượng…

Bảy mươi ba trượng…

Bảy mươi tư trượng…

Nhìn thấy Kiếm Ngao vượt qua mình, sắc mặt Đông Phương Tịch trở nên âm trầm, trong mắt lóe ra sát ý nồng đậm.

Nếu như bị vượt qua, có nghĩa là cậu ta không còn cơ hội nhận được truyền thừa nữa.

Đám đệ tử Kiếm tộc thì hoan hô ầm ĩ. Tuy rằng Kiếm Ngao chỉ vượt qua hai vị chân thần, nhưng hiển nhiên độ cao này không phải thứ mà người thường có thể với tới.

“Chưa đủ”

Kiếm Ngao đột nhiên cắn răng.

Trên mặt hắn ta đột nhiên hiện lên vô số tia kiếm văn mờ nhạt.

Tất cả “Thế” của thế giới bên trong thân thể hắn ta đã bị rút ra chỉ trong khoảnh khắc, cuộn trào điên cuồng trong người hắn ta như nước lũ.

“Nhiên Kiếm Quyết”

“Soạt…”

Những kiếm văn kia dường như bị đốt cháy một nửa, một mảng vân màu máu nở rộ trên mặt hắn ta, cơ thể Kiếm Ngao lại vọt lên cao lần nữa.

Bảy mươi tám trượng…

Bảy mươi chín trượng…

Tám mươi trượng.

Sau đó Kiếm Ngao xoay một vòng trên không, trường kiếm trong tay bắn ra một luồng ánh kiếm.

“Keng keng keng”

Trường kiếm va chạm với tấm bia đá màu xanh làm bắn ra vài tia lửa.

Một chữ “Ngao” được khắc rất sâu trên tấm bia đá, sau đó hắn ta xoay người đáp xuống dưới.

Tám mươi trượng, đã vượt qua Đông Phương Tịch tám trượng.

Dù Đông Phương Tịch khá khó chịu, nhưng trong lòng vẫn hơi bội phục. Bản thân cậu ta cũng hiểu rõ việc vượt qua độ cao trên bảy mươi trượng khó khăn tới mức nào.

Kiếm Ngao thực sự mạnh hơn cậu ta.

Bộ hài cốt trong giếng sâu kia nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên vách giếng.

Trong hốc mắt trống rỗng kia lóe ra ánh sáng.

“Không ngờ trong lớp trẻ của Kiếm tộc còn có nhân vật bậc này. Có thể đề tên ở chỗ tám mươi trượng, không tệ”

Bộ hài cốt là “hàng xóm” của Kiếm tộc, có thể nói là nhìn Kiếm tộc từ một chủng tộc nhỏ bé lớn mạnh tới ngày nay.

Trong quãng thời gian đó, thậm chí có khi bộ hài cốt còn âm thầm trợ giúp Kiếm tộc đôi chút thông qua Nhược Mộc.

Có điều, ông chưa từng nghĩ tới việc để truyền thừa của mình lại cho tộc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận