Bách Luyện Thành Thần

Chương 2002: Chọn mua

Sắc mặt các chủ sạp xung quanh bỗng trở nên nghiêm túcMặc dù trong vùng đất không chiến tranh không được động tay động chân, nhưng Kiếm tộc có thể đứng vững tại vùng đất không chiến tranh, đương nhiên phải có sức ảnh hưởng không gì sánh nổi.

Vạt áo đối khâm trên ngực chàng thanh niên này có hoa văn đen trắng đan xen, là một trong những biểu tượng chỉ các thành viên trong Kiếm tộc mới có. Mà trong tất cả các Thần thành tại Nhược Mộc vực, Kiếm tộc luôn được hưởng đặc quyền tuyệt đối.

Thấy gã đàn ông trung niên không nói gì nữa, chàng thanh niên thu lại Thần Vũ tệ trên mặt đất. Lúc quay đầu, gương mặt vốn lạnh lùng giờ lại tràn đầy ấm áp.

“Tặng ta miễn phí?” La Chinh hơi sững sờ.

Thực ra La Chinh cũng đã cân nhắc, cũng biết rất có thể giá cả của những miếng Phạn văn này bị độn lên khá cao.

Nhưng với tài sản của bản thân bây giờ, hắn cũng không quá để ý…

Cho dù có độn giá cao hơn nữa, bảy miếng Phạn văn đặc biệt này vẫn có giá trị lớn lao. Lão già áo trắng mở miệng một cái là tặng miễn phí cho hắn, đơn giản dứt khoát như cho một bó rau cải, quả thực khiến La Chinh không ngờ tới.

“Thực sự là tặng cho ngươi, bởi vì bản sao bảy Phạn văn Lạc Thủy này được lưu truyền vô cùng phổ biến khắp Thần vực, chẳng có gì bí ẩn, đương nhiên chẳng đáng bao nhiêu tiền” Chàng thanh niên khẽ cười nói.

Nghe như vậy La Chinh mới đột nhiên bừng tỉnh, nhưng khi mắt hắn lướt qua chàng thanh niên, chợt nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp đáng thương và ánh mắt ảo não của gã đàn ông trung niên, La Chinh mỉm cười, tiện tay nắm một nắm Thần Vũ tệ rồi nói: “Như ngươi đã nói, trong mắt người thích hợp, những miếng Phạn văn này là vô giá, năm nghìn Thần Vũ tệ cũng không phải là không được… Nhưng mà hôm nay đã có người vạch trần rồi, một trăm Thần Vũ tệ có thể bán cho ta được chứ?”

Gã đàn ông trung niên vốn đã mất hết hy vọng, cơ hội phất lên sau một đêm đang ở ngay trước mắt cứ thế bị người ta phá hỏng.

Nhưng bây giờ La Chinh lại chịu bỏ ra một trăm Thần Vũ tệ khiến gã cảm thấy kinh ngạc đến sững người. Đối với rất nhiều chân thần, một trăm Thần Vũ tệ cũng không phải là một số tiền nhỏ, huống chi bảy Phạn văn Lạc Thủy thực sự không đáng bao nhiêu tiền.

“Này…”

Chàng thanh niên và lão già áo trắng cũng trợn trừng mắt.

Bọn họ đã nói sẽ tặng miễn phí chàng trai này rồi, vậy mà hắn lại còn bằng lòng tiêu phí một trăm Thần Vũ tệ, là do nhiều tiền quá nên không có chỗ tiêu à?

Tuy cái giá này vẫn có phần thái quá, nhưng không đến mức khiến bọn họ đau lòng thay cho La Chinh, huống chi bản thân hắn đã kiên trì như vậy, bọn họ cũng không thể một mực ngăn cản.

“Có thể, có thể…”

Gã đàn ông trung niên gật đầu lia lịa, giống như sợ La Chinh đổi ý, lập tức nhận lấy Thần Vũ tệ từ trong tay hắn, sau đó xếp chồng bảy Phạn văn Lạc Thủy lại, giao tận tay cho La Chinh…

Lúc đầu, các chủ sạp xung quanh đều ghen tức tới đỏ mắt. Năm nghìn Thần Vũ tệ đặt ở trước mắt đủ khiến cho rất nhiều chân thần liều mạng.

Sau khi bị chàng thanh niên ngăn cản, cuối cùng trong lòng bọn họ cũng cân bằng hơn đôi chút.

Bây giờ lại thấy La Chinh dùng một trăm Thần Vũ tệ ra mua, tất nhiên lại lần nữa cảm thấy hâm mộ gã đàn ông trung niên kia.

Ánh mắt nhìn La Chinh bây giờ đã hoàn toàn khác…

Lúc đầu bọn họ cho rằng La Chinh là dê béo không rành sự đời, bây giờ mới hiểu được đây thực sự là phú hào, là một tên xem Thần Vũ tệ như rác rưởi, nếu người này có thể đến thăm gian hàng của mình thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản.

Sau khi La Chinh thu hết số Thần Vũ tệ còn lại, chàng thanh niên kia mới nhân cơ hội mở lời: “Vị bằng hữu này, có duyên đến thần thành Danh Kiếm của ta, không biết có thể tới làm khách một chuyến được không?”

Nhưng vào lúc này, các chủ sạp xung quanh đều bắt đầu hô hào nhốn nháo.

“Thiên Vu Đại Kim Tự, Phạn văn song sinh đến từ Thiên Vu vực…”

“Tam Nhãn Kim Phạn, một bộ ba miếng…”

“…”

Kể từ khi Phạn văn được lưu truyền hậu thế cho tới này, trong đó đã hình thành một phe phái phức tạp.

Căn cứ vào một vài đặc điểm bề ngoài của Phạn văn, cũng cho ra đời vô số tên gọi và cách giải.

Tuy những cái tên này khiến người ta dở khóc dở cười và những người thực sự am hiểu lý giải Phạn văn đều chẳng thèm để ý, nhưng đối với những chân thần thuộc tầng lớp thấp nhất thì đây lại là thủ đoạn mưu sinh.

Là sinh linh thứ cấp từ trong Hoàn Vũ đi lên, La Chinh thấy những chân thần thọ nguyên vô hạn này đi buôn bán giống như những kẻ bán hàng rong lề đường, trong lòng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Quy tắc của Thần vực hoàn toàn thúc đẩy việc hình thành một loại xã hội khác.

Hắn cũng biết những chủ sạp này hô hào như vậy là vì muốn chào mời mình.

Mình vừa mới tiến vào thần thành Danh Kiếm, quả thực có thể lựa chọn một ít Phạn văn đem về…

La Chinh nhìn chàng thanh niên kia một cái, khẽ cười: “Có thể, nhưng ta phải lựa chọn một ít Phạn văn trước”

Chàng thanh niên và lão già áo trắng tỏ vẻ bất đắc sĩ. Mấy bản sao lề đường khắp con phố này, cái thì là Phạn văn không cách nào phá giải, cái thì là Phạn văn mà ai ai cũng biết, đâu có thứ nào tốt?

La Chinh đã nói như vậy, chàng thanh niên và lão già áo trắng cũng chỉ có thể đi cùng.

Tội nghiệp hai chân thần bọn họ, đến liếc mắt nhìn mấy miếng Phạn văn của thần thành Danh Kiếm cũng chẳng thèm nhìn, bây giờ lại phải cùng La Chinh đi xem hàng…

Bản thân La Chinh cũng không hiểu sâu về Phạn văn, tri thức về Phạn văn trong đầu hắn hoàn toàn đến từ La Niệm.

Phạn văn mà hắn chọn được dọc theo con đường này cũng là một vài Phạn văn có hình thù kỳ lạ hoặc Phạn văn nhìn có vẻ thuận mắt.

Chàng thanh niên kia và lão già áo trắng nhìn mà lắc đầu, biểu hiện của La Chinh hoàn toàn là tay mơ trong tay mơ, nhưng chuyện xảy ra ở cửa thành thì giải thích như thế nào?

“Mai Lê Hoa Phạn này, hai trăm Thần Vũ tệ…”

Một vị chủ sạp vừa mới vươn tay ra, chàng thanh niên mỉm cười: “Miếng phạn văn này chúng ta cũng có, lát nữa tặng miễn phí cho ngươi một bản”

Sắc mặt chủ sạp tức khắc cứng đờ, lại không nói được gì…

“Phạn văn này được gọi là Long Thể Phạn, ngươi xem nét bút này trước sau liền mạch, như rồng bay trên trời… Định giá một trăm năm mươi…”

“Cái này chúng ta cũng có, một vật nhỏ không đáng bao nhiêu tiền, ta cho La huynh một cái là được!” Chàng thanh niên cười hì hì nói.

Dọc theo con đường này, chàng thanh niên và lão già áo trắng đã giới thiệu thân phận của mình với La Chinh.

Thì ra lão già áo trắng tên là Mặc Điển, chàng thanh niên tên là Mặc Phách Nhi.

Điều càng làm cho La Chinh ngạc nhiên là Mặc Phách Nhi lại là thành chủ thần thành Danh Kiếm. Theo như hắn ta nói, thần thành Danh Kiếm vừa đổi thành chủ, hắn ta vừa mới nhậm chức, chỉ là quyền thành chủ mà thôi, còn phải quan sát một thời gian mới có thể thực sự tiếp nhận thần thành Danh Kiếm.

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Trên đường đi, La Chinh đã chọn được khoảng chừng hai mươi miếng Phạn văn. Bởi vì Mặc Phách Nhi cứ luôn can ngăn, một mực không cho La Chinh tiêu một đồng Thần Vũ tệ nào, cứ nói sẽ tặng hắn bản sao của những miếng Phạn văn này, hơn nữa chất lượng bản sao còn tốt hơn những thứ được bán ở đây rất nhiều!

Sau đó không lâu, La Chinh được mời vào tòa nhà hình kiếm cao nhất thần thành Danh Kiếm.

Tất cả các đường nét trong đại điện của Kiếm tộc đều là đường ngang hoặc đường dọc, những vật trang trí có hình dạng thanh kiếm sắc nhọn tràn ngập hơi thở giết chóc. Tại Nhược Mộc vực, văn hóa kiếm chiếm địa vị không hề tầm thường.

“Đây là Phạn văn mà La huynh vừa mới chọn được” Có người hầu đặt một chồng Phạn văn trước mặt La Chinh.

Đúng như Mặc Phách Nhi nói, những Phạn văn này cũng là bản sao, nhưng chất lượng thì mấy thứ bán ngoài lề đường không thể sánh nổi. Mỗi một miếng Phạn văn đều được lắp khung vàng, bề mặt được bao phủ bởi một lớp ngọc lưu ly nguyên chất trong suốt, tạo hình tinh xảo tuyệt mỹ như một tác phẩm nghệ thuật

La Chinh không khách khí, thẳng thừng nhận lấy những miếng Phạn văn này.

Sau đó chợt nghe Mặc Phách Nhi nói: “La huynh đến Nhược Mộc vực vào lúc này, chắc hẳn là vì Đạo Tranh?”

La Chinh gật đầu: “Đương nhiên rồi”

Nói thật lòng, La Chinh đến đây không phải vì Đạo Tranh… mà hoàn toàn dựa theo phân tích của Tịnh Vô Huyễn, rằng Vũ Thái Bạch sẽ dẫn theo La Yên tới đây.

Nhưng Nhược Mộc vực này chính là một vực lớn trong Thần vực, cũng không biết có bao nhiêu Thần thành giống như thần thành Danh Kiếm, không biết nên đi tìm đám người Vũ Thái Bạch ở đâu.

“Vậy cũng tốt” Mặc Phách Nhi cười nói: “Đạo Tranh lần này vô cùng, vô cùng quan trọng đối với Kiếm tộc chúng ta…”

Hắn ta dùng hai từ “vô cùng” liên tiếp một cách cường điệu. Điều này lại khiến La Chinh cảm thấy kỳ quái.

Nói được một nửa, quan sát thấy vẻ mặt mờ mịt của La Chinh, Mặc Phách Nhi lập tức lên tiếng: “La huynh… là lần đầu tiên tham gia Đạo Tranh nhỉ? Huynh biết quy trình của Đạo Tranh chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận