Bách Luyện Thành Thần

Chương 2071: Mẹ

Trong làn sương mù dày đặc cực kỳ yên tĩnh, cho nên tiếng nói đột nhiên truyền đến vô cùng rõ ràngLa Chinh, Đông Phương Quỷ và Đồ Ách đều nghe thấy rõ…

Bọn họ lập tức đưa mắt nhìn.

“Người phụ nữ tóc dài!”

Sắc mặt của Đồ Ách dần tối đi.

Sau khi xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, gã ta đã chạm mặt người phụ nữ này.

Với trí tuệ của mình, gã ta hiểu rất rõ có một số thứ có thể chọc vào, một số thứ thì không thể!

Mà người phụ nữ này chắc chắn là một kẻ không thể chọc vào!

Sau khi người phụ nữ này bẻ gãy một cánh tay của gã ta, bà đã bỏ đi, từ lần đó họ chưa hề gặp lại.

Thậm chí Đồ Ách còn nghi ngờ bà biết cách rời khỏi thế giới mù sương này.

Nhưng Đồ Ách không thể ngờ được người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây…

Đông Phương Quỷ nghe thấy lời này thì cũng ngây người.

“Con trai là cái quái gì?”

Y vừa quét mắt về phía khuôn mặt của người phụ nữ kia thì lập tức kinh ngạc.

“Dung mạo giống hệt nhau?”

Người phụ nữ kia kéo theo mái tóc dài trên trăm trượng, bước đi chậm rãi toát lên một khí thế và vẻ đẹp khác lạ…

Nhưng bỏ qua những điều này…

Bà… Chẳng ngờ bà lại giống hệt La Yên!

Con trai, huynh muội…

Người phụ nữ này là mẹ của La Yên và La Chinh?

Sao bà có thể xuất hiện ở đây? Sao có thể xuất hiện một cách trùng hợp như vậy?

Đông Phương Quỷ cảm thấy mình thật điên rồ cho nên mới chấp nhận kế hoạch do gia tộc sắp đặt, nhưng lúc này y chợt nhận ra thế giới mà mình tưởng tượng còn điên rồ và vô lý hơn.



Vũ Thái Bạch không bao giờ tưởng tượng nổi sẽ có một vị cứu tinh xuất hiện.

Cho dù rất nhiều lần biểu hiện của La Chinh đã vượt qua dự đoán của hắn thì chắc chắn La Chinh cũng không thể nào đối đầu được với tên ác ma như Đồ Ách.

Có một số ván cờ đã định sẵn là thua, kết quả rất dễ đoán, huống chi là người tài năng như Vũ Thái Bạch?

Sư phụ giao phó La Yên và La Chinh cho hắn chăm sóc, cuối cùng họ lại rơi vào tình cảnh này, có thể nói là thất bại thảm hại…

Dù hắn đã cố hết sức kiềm chế nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

Cho đến khi nhìn thấy dung mạo của người phụ nữ tóc dài kia thông qua mắt Động Sát, cơ thể của hắn đột nhiên run mạnh!

“Sư nương! Sao có thể chứ, tại sao sư nương lại xuất hiện ở đây!” Vũ Thái Bạch trở nên kích động, vẻ mặt tràn đầy sự hoài nghi.

Kiếm Lôi Đình và Kiếm Vô Ngân cũng ngây người nhìn người phụ nữ tóc dài kia.

“Là bà ta, người phụ nữ họ Lê…”

“Vợ của La Tiêu! Sao bà ta lại xuất hiện ở vùng đất Đạo Tranh?”

Kiếm Lôi Đình và Kiếm Vô Ngân ít nhiều gì cũng biết đến chuyện đã xảy ra năm đó, nhưng họ chỉ biết người phụ nữ đó có họ Lê.

Nhưng người phụ nữ này tuyệt đối không thể đến vùng đất Đạo Tranh để giải cứu con trai con gái của mình được! Việc bà xuất hiện ở nơi này đúng là khó tin!

Vũ Thái Bạch phản ứng nhanh nhất.

Hắn vỗ tay, sau đó nói: “Ta hiểu rồi, hóa thân của nỗi sợ hãi! Bà ấy hẳn là hóa thân cho nỗi sợ hãi của một ai đó! Chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi!”

“Hóa thân của nỗi sợ hãi?” Mắt của Kiếm Lôi Đình lóe lên.

“Nhưng bà ta chưa từng hoạt động trong Thần vực suốt bao nhiêu kỷ nguyên thần rồi, lũ trẻ này không thể gặp được bà ta. Làm thế nào mà bà ta có thể trở thành hóa thân cho nỗi sợ hãi của người khác được?” Mặc dù Kiếm Vô Ngân cũng nghiêng về phán đoán của Vũ Thái Bạch, nhưng vẫn thấy hơi nghi ngờ.

Vũ Thái Bạch lắc đầu: “Việc này thì không biết, có lẽ bà ấy đã tình cờ trở thành nỗi sợ hãi của người nào đó… Ý trời, đây đúng là là sự sắp đặt của trời cao!”

Hóa thân của nỗi sợ hãi có ý chí riêng và có thể kiểm soát hành vi của chính mình!

Tuy rằng hiện giờ sức mạnh của sư nương đã giảm đi rất nhiều, nhưng đối phó với một tên ác ma thì không thành vấn đề.

Trái tim vốn đang treo lơ lửng trên cao của hắn lúc này mới bình tĩnh lại…



La Chinh ngơ ngác nhìn người phụ nữ tóc dài này.

Khi mới bước chân vào vùng đất Đạo Tranh, hắn đã từng nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Không ngờ đó là người phụ nữ này!

Trước đây, hắn đã lấy được một nắm bùn và một con ngươi nhỏ từ con quái vật mà hắn giết chết dưới lòng đất ở Thiết gia.

Thông qua con ngươi đó, hắn đã từng nhìn thấy đầu của người phụ nữ này!

Mặt bà ấy giống hệt với La Yên…

Khuôn mặt đó đã từng quanh quẩn rất lâu trong tâm trí hắn.

Bà ấy đã biến thành hóa thân cho nỗi sợ hãi của ta sao?

Bà đã đến vùng đất Đạo Tranh?

Hơn nữa còn là mẹ ruột của ta?

Những suy nghĩ trong đầu La Chinh trở nên rối bời.

La Yên đang nằm trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn một cách khó khăn.

Mặc dù trông có vẻ ốm yếu, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ có dung mạo giống mình thì trong mắt nàng ánh lên tia sáng dịu dàng: “Mẹ… Người thật sự là mẹ của con sao…”

Người phụ nữ tóc dài nhìn về phía La Chinh và La Yên, trong con ngươi lấp lánh áng sáng đỏ rực rỡ cũng ánh lên vẻ dịu dàng.

Nghe thấy câu hỏi của La Yên, bà không kìm lòng được mà gật đầu.

“Vèo!”

Gần như là chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ tóc dài đã đi tới trước mặt La Chinh, đưa tay muốn ấn xuống trán của La Yên.

Nhưng La Chinh rất cảnh giác.

Hắn dồn sức xuống chân khiến cơ thể nhanh chóng lui về phía sau, rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc dài với vẻ mặt cảnh giác.

Hắn không ngây thơ như La Yên.

Có ngoại hình giống cũng không chắc chắn đúng là mẹ của mình.

Mặc dù từ nhỏ La Chinh chưa từng nhìn thấy dung mạo của mẹ, nhưng trong tưởng tượng của hắn, mẹ vẫn luôn dịu dàng và hiền từ.

Nhìn thế nào thì người phụ nữ đang tỏa ra yêu khí ở trước mặt cũng không giống như người lương thiện, khác xa với hình ảnh mà hắn tưởng tượng ra.

Hơn nữa thế giới dưới lòng đất kia…

Càng khiến lòng La Chinh tràn đầy sợ hãi.

Sao hắn có thể để người phụ nữ này đến gần La Yên?

Người phụ nữ tóc dài thấy La Chinh tránh né mình như vậy thì trong mắt lộ ra vẻ thất vọng và buồn bã, nhưng bà vẫn nhìn chằm chằm vào La Yên và nói: “Yên Nhi vẫn chưa trưởng thành. Con bé sử dụng Oa Ảnh ở giai đoạn sơ cấp thì sẽ bị phản phệ, đánh mất tâm trí. Đó chính là thứ chí mạng… Ta, ta có thể chữa cho con bé”

La Chinh giật thót. Quả thực hắn đã cảm nhận được linh hồn của La Yên đang suy tàn.

“Oa Ảnh? Ý của bà là cái bóng màu tím đó sao?” La Chinh hỏi.

Người phụ nữ tóc dài gật đầu: “Đúng thế!”

La Chinh thả lỏng một chút. Để cứu La Yên thì hắn buộc phải chấp nhận một số nguy hiểm, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn Đồ Ách…

Tên ác ma lớn mạnh này vẫn còn ở đây, người phụ nữ tóc dài này định chữa trị cho La Yên ở đây sao?

“Nhưng gã đó vẫn ở đây…” La Chinh nói.

Từ đầu đến cuối dường như bà không hề để ý đền Đồ Ách, hoàn toàn coi tên ác ma lớn như ngọn núi kia là không khí.

Nghe thấy con trai nói như vậy, bà hơi nhướng mày và nở nụ cười: “Cũng đúng, vì tên này nên Yên Nhi mới sử dụng Oa Ảnh đúng không? Cho nên…”

Vù vù vù…

Mái tóc dài trăm trượng đột nhiên được phủ một lớp ánh sáng màu đỏ quỷ dị, cơ thể bà nhoáng lên một cái, tất cả các sợi tóc đã đánh úp về phía Đồ Ách hệt như móng vuốt!

“Này, bà…”

Đồ Ách bỗng lộ vẻ kinh sợ. Gã ta muốn thực hiện dịch chuyển không gian nhưng đã quá muộn.

Vào lúc này, những sợi tóc vốn dĩ dài hơn trăm trượng kia đã được kéo dài đến vô tận, quấn chặt lấy gã Đồ Ách cao hơn nghìn trượng!

“Xoẹt xẹt!”

Độ sắc bén của những sợi tóc này vượt xa sức tưởng tượng…

Chúng vừa siết chặt vừa nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể Đồ Ách.

Đồ Ách cao lớn như một ngọn núi lập tức bị vô số sợi tóc cắt thành mảnh vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận