Bách Luyện Thành Thần

Chương 2720: Nhìn thấu

Ôn Tứ thấy Cổ Thần nhìn mình bèn cướp lời mở miệng nói trước: “Ta cũng không biết nhiều về La Chinh, khi vào tháp luyện kiếm hắn không mất bao nhiêu thời đã có thể vượt qua đến tầng thứ ba, hơn nữa lần trước hắn từng giao thủ với Mạc Nhất Kiếm”“Kết quả thế nào?” Cố Thần hỏi.

“Bại” Ôn Tứ nói.

“Mạc Nhất Kiếm lên núi đã lâu, tu vi cũng cao hơn La Chinh, hắn thua mới là bình thường! Nhưng từ chuyện ấy cũng không nhìn ra được tiềm lực của người này” Sắc mặt Cổ Thần phức tạp.

Nói xong, ông ta lại giơ trận bàn lên: “Nếu hắn có thể lên núi với độ khó mức hai thì đã có thể sánh ngang Mạc Nhất Kiếm lúc trước, ngươi nói có cần thiết hay không?”

Tuy Ôn Tứ bảo La Chinh lên núi nhưng chẳng qua cũng chỉ là thuận nước giong thuyền cho Thu Âm Hà mà thôi, bây giờ cho dù xét từ phương diện nào, La Chinh cũng có tư cách trực tiếp đi lên.

Ông ta cũng tò mò về thực lực của La Chinh…

“Chuyện này xin Cổ Thần đại nhân tự mình quyết định đi” Ôn Tứ khoát tay.

Lỡ như làm La Chinh bị thương hoặc là chọc giận thằng nhóc này rồi bị Thu Âm Hà trách tội, Ôn Tứ ông ta không chịu nổi đâu, đừng để đến lúc đó Cổ Thần lại đẩy hết trách nhiệm lên dầu ông ta.

Cổ Thần thấy La Chinh dần dần khôi phục tốc độ thì khẽ cắn răng, lại điều khiển trận bàn lần nữa.

Thật ra “Vân Sơn Luyện Trận” trên Bàn Long Cổ Đạo chỉ có độ khó cao nhất là mức ba, độ khó mức hai là thêm vào sau này, hơn nữa còn mượn sức mạnh của “Thiên Can Huyễn Trận”.

Vì vậy, lúc độ khó mức hai được mở ra, Thiên Can Huyễn Trận cũng khởi động.

“Vèo vèo vèo…”

Trong thoáng chốc, số phi kiếm bắn về phía La Chinh nhiều hơn hẳn.

Nếu chỉ là phi kiếm thì đương nhiên không có gì đáng sợ, hắn vẫn ôm đầu bước nhanh về phía trước. Thế nhưng có một vài phi kiếm trong số đó sau khi đâm vào hai tay hắn thì bỗng nhiên phát nổ.

“Oành, oành…”

Những phi kiếm này bốc lên một cụm khói mù, ngay sau đó huyễn hóa thành từng sợi xích, phía dưới xích lại treo một quả cân hình mũi dùi rất to!

“Quả cân kia… nặng như vậy?”

Mỗi một quả cân đều chứa một thần quân lực! Nói cách khác, trước khi La Chinh tiến vào Thiên Cung thì muốn nâng một quả cân lên cũng khó khăn!

Thiên Can Huyễn Trận biến đổi khôn lường, đây chẳng qua chỉ là một loại biến hóa trong đó. Nếu gặp dị tộc có cánh như tộc Kim Ô thì dựa vào huyễn trận này sẽ có thể kéo vô số Kim Ô xuống dưới núi.

Bị treo thêm hai ba quả cân cũng không tạo thành trở ngại gì với La Chinh, nhưng suốt đoạn đường đi lên, phi kiếm nổ tung bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều, vì thế số lượng quả cân cũng tăng lên…

Sau thời gian nửa nén hương, sau lưng La Chinh đã treo chừng năm sáu chục quả cân! Như vậy cũng có nghĩa là hắn đang vác năm, sáu chục thần quân lực đi về phía trước, tương đương với bị năm, sáu chục La Chinh mới vào biển Chân Ý kéo lại!

Tốc độ của hắn đương nhiên chậm lại…

“Phải vứt bớt đám cân này đi…”

Cứ tiếp tục thế này thì số lượng quả cân sẽ ngày một nhiều thêm, e rằng không lâu sau hắn sẽ nửa bước khó đi.

La Chinh không do dự thêm nữa mà lập tức lấy Hữu Tuyết kiếm ra chém lên dây xích.

Sắt thép va vào nhau nhưng lại không vang lên tiếng động gì mà ngược lại giống như chém vào không khí.

“Huyễn trận này không thể dùng lực phá” La Chinh hiểu ra.

Những xiềng xích, quả cân này đều không phải tồn tại chân thực, nhưng thần quân lực thì lại là hàng thật giá thật.

“Oành, oành…”

Trong lúc do dự, càng có thêm nhiều trường kiếm nổ tung trước mặt hắn.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

La Chinh bị từng sợi xích quấn lấy, bây giờ sau lưng hắn đã vác hơn một trăm quả cân bám lấy chi chít, giờ phút này hắn bước nửa bước cũng khó.

Trong Vân Sơn cung, Cổ Thần cười nói: “Ban đầu Mạc Nhất Kiếm cũng bị vây một lúc lâu, nhưng cuối cùng thằng nhóc kia quá tài năng. Hắn dùng tâm hóa ra kiếm, bỏ qua mọi hình ảnh ma chướng hư ảo, cứ thế phá tan huyễn trận… Nếu La Chinh không phá được thì e là chẳng lên được núi”

Có điều vừa rồi Cổ Thần đã hứa, cho dù La Chinh bị kẹt ở độ khó mức hai thì ông ta cũng sẽ đích thân đưa hắn lên núi.

Dù sao, việc bây giờ bọn họ đang làm đúng là làm khó La Chinh.

“Oành, oành, oành…”

Càng lúc càng có nhiều phi kiếm treo trên người La Chinh.

Không lâu sau đã hơn một trăm chiếc…

Thần quân lực kinh khủng nhường ấy dù chỉ treo trên người hắn nhưng vẫn đủ khiến thân xác La Chinh khó mà chịu đựng được.

Lực kéo quá mạnh khiến xương cốt hắn vang lên “kẹt kẹt”.

“Huyễn trận cỡ này mà dùng thủ đoạn bình thường thì căn bản không thể phá được, đã như vậy…”

Lông mày hắn hơi nhướng lên, Tâm Thần Chi Nhãn trong thế giới bên trong cơ thể run khẽ, mắt phải của hắn bỗng lóe lên một luồng ánh sáng màu trắng nhạt.

Thế giới mà mắt phải hắn nhìn thấy đã thay đổi hoàn toàn. Mấy thanh phi kiếm kia không còn là kiếm nữa mà là từng lá bùa bay về phía hắn, trong khoảnh khắc những bùa chú này đến gần hắn thì đột nhiên bốc cháy, hóa thành một mảnh bụi mù, ngay sau đó thần không biết quỷ không hay dính vào sau lưng hắn.

Chỉ có điều, dưới cái nhìn của La Chinh, lá bùa dán vào sau lưng hắn biến thành từng quả cân nặng nề.

“Thì ra là như vậy…”

Khóe miệng La Chinh khẽ cong lên, hắn đưa tay bóc từng lá bùa sau lưng ra.

“Oành oành…”

Từng đợt khói trắng bốc lên, lá bùa nhanh chóng bốc cháy và biến thành tro bụi, còn “quả cân” mà mắt trái La Chinh nhìn thấy đương nhiên cũng biến mất từng cái một, nhờ vậy mà hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Hắn khẽ vươn vai một cái, cả người lại hóa thành một tia sáng bay vùn vụt dọc theo Bàn Long Cổ Đạo.

Một mắt của La Chinh nhìn thấy thế giới chân thật, đối diện là từng lá bùa bay tới, con mắt còn lại nhìn thấy là huyễn cảnh, đối diện chính là một thanh phi kiếm bay đến.

“Phá!”

Trường kiếm Hữu Tuyết khẽ vung lên, lóe lên những đường kiếm nhỏ. Chúng chạm vào lá bùa và lập tức phá tan các lá bùa thành mảnh vụn…

Huyễn trận này gần như không ảnh hưởng tới La Chinh chút nào, cho nên ngược lại độ khó mức hai đối với La Chinh còn đơn giản hơn độ khó mức ba. Hắn leo lên núi như giẫm trên đất bằng.

“Tốc độ, tốc độ của La Chinh…”

Trong Vân Sơn cung, Cổ Thần và Ôn Tứ đều trố mắt nghẹn họng.

Từ lúc Cổ Thần mở ra độ khó mức hai đến khi La Chinh thoát khỏi vòng vây và khôi phục tốc độ còn chưa tới hai nén nhang.

Thiên Can Huyễn Trận căn bàn không thể làm khó hắn!

Thiên Can Huyễn Trận và Vân Sơn Luyện Trận về bản chất là khác nhau. Vân Sơn Luyện Trận chẳng qua chỉ dùng để kiểm tra và đánh giá, còn Thiên Can Huyễn Trận là dùng để ngăn địch!

Từ khi Thiên Cung xây xong đến nay, chẳng mấy ai đủ năng lực phá vỡ huyễn trận để lên núi, huống hồ còn là một tên mới ở Nhất Trọng Thiên như La Chinh?

“Sao hắn làm được?”

“Chẳng lẽ La Chinh cũng có thể dùng tâm hóa kiếm?”

Vì hai người họ chỉ có thể dò xét thông qua trận bàn nên không hề biết La Chinh đã dùng cách gì.

“Có cần… nâng lên độ khó mức một hay không?” Ôn Tứ không kiềm chế được mà hỏi ra.

Cổ Thần vội vàng lắc đầu, sợ mình không chịu được dụ dỗ của Ôn Tứ nên giơ tay che kín trận bàn kia: “Tăng độ khó lên mức một mà sơ sẩy là sẽ chết người. Với biểu hiện này của La Chinh, lỡ hắn gặp chuyện không may trên Bàn Long Cổ Đạo thì chỉ sợ Thu đại nhân sẽ giết ta mất, Ôn Tứ lão huynh đừng hại ta!”

“Ta chỉ đề nghị thế thôi mà” Ôn Tứ nhún vai cười to.

Thế là hai người đành trơ mắt nhìn La Chinh chạy vùn vụt như bay thẳng lên đỉnh núi, thời gian tiêu phí chỉ bằng một nửa so với Mạc Nhất Kiếm lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận